Tầm mắt của Lâm Chiêu Vân bị Anthony chặn lại, nhưng nghe giọng cũng biết là Sigmund, hắn vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Anthony quay đầu nhìn Sigmund, cánh tay để lộ ra một khe hở làm cậu nhanh chóng chui ra khỏi vòng vây của hắn.

Nhưng Anthony không tốn chút sức đã xách người trở lại.

Một tay ôm eo cậu, một tay đặt trên eo oa*, cúi đầu lạnh giọng nói: "Đừng cử động."

*Eo oa: Được gọi là hõm Venus, là 2 lỗ lún sau lưng cân đối và nằm đối xứng nhau ở phần eo trên mông một vài cm.

Sau đó lại quay đầu: "Sigmund, cậu cũng muốn tranh à?"

Sigmund nhít mày hừ lạnh, cực kỳ không có kiên nhẫn: "Tôi không có hứng."

Anthony híp mắt lại, cười âm dương quái khí: "Vậy à? Nhớ kỹ lời cậu nói."

Nói xong, hắn mặc kệ Sigmund, vòng eo nhỏ hẹp của cậu bị hắn lật lại, đứng đưa lưng về phía hắn.

Chỉ cần mở cổ áo ra một chút là có thể nhìn thấy vết xanh xanh đỏ đỏ trên làn da trắng nõn.

Vết bầm đã bị xoa tan một ít nên nhìn có vẻ càng thêm đáng sợ.

"Đừng cử động, tôi bôi thuốc cho."

Lâm Chiêu Vân cắn môi nhẫn nhịn, không để Anthony phát hiện ra sự khác thường của mình, làn da như bị ngọn lửa bỏng rát, cực kỳ nóng.

...Lâm Chiêu Vân châm rì rì bò lên trên giường của mình, mơ màng chui vào trong chăn.

Tiếng tim đập phóng to dị thường, ý thức mơ hồ giống như phát sốt, toàn thân nóng bỏng.

Cậu cần uống thuốc.

Lâm Chiêu Vân nằm cuộn tròn trong chăn, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại, oán giận với số 886: "Hu hu hu, 886, tôi khó chịu quá."

Số 886: [ Vuốt lông ].

Lâm Chiêu Vân: "Không muốn vuốt lông, càng vuốt càng khó chịu."

Số 886: [ ... ]

Cửa phòng bệnh bị mở ra, bên ngoài vang lên mấy tiếng bước chân.

Bác sĩ Lance đeo khẩu trang đi vào.

Chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn qua khe hở của bức màn, Lâm Chiêu Vân đã cảm thấy căng thẳng.

Hắn tới phát thuốc sao?Tiếng nói chuyện vang lên bên ngoài nhưng cậu không nghe rõ, chờ đến khi hắn hỏi mọi người xong mới đi đến cạnh giường cậu, vén màn lên, sau khi đi vào lại kéo kín mít lại.

Trên giao diện nhân vật của Lâm Chiêu Vân đã có thêm một de buff: [ Trong trạng thái chứng đói khát da thịt phát tác: Mỗi tiếng trừ 10 giá trị thể lực, giá trị mị lực tăng lên 200 ].

"Bác sĩ, cho tôi thuốc..." Giọng nói như ngâm trong nước, nửa khuôn mặt bị giấu trong chăn, chỉ dùng tay nhéo một ít mép chăn.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng trên đầu giường, mu bàn tay rũ đến cạnh khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân.

Cảm giác lạnh lẽo hấp dẫn khuôn mặt đang nóng bừng, ánh mắt của cậu mờ đi, nghiêng mặt dán vào.

Lâm Chiêu Vân cố mở to đôi mắt ngập nước, ánh mắt đã hơi tan rã, lông mi cong vút mang theo nước mắt theo động tác chớp mắt của cậu, nhìn qua giống như một con cừu con đang đợi làm thịt.

Tóc mai dán ở bên tai, trong miệng cũng thở ra hơi nóng, vô ý thức mà cọ xát.

{ Ôi trời ơi, đây là chứng đói khát da thịt gì chứ, đây là Omega đỉnh cấp mới đúng!?}

{ Ở đây có bốn người đấy, thôi xong phim! }

Toàn bộ phòng livestream trực tiếp bị một lượng lớn bình luận suýt xoa bao phủ, rậm rạp căn bản không thể nhìn thấy mấy bình luận ác ý kia đâu nữa.

Người đàn ông không ngờ cậu lại làm vậy, đầu ngón tay hơi dừng lại, vài giây sau mới khôi phục biểu tình vốn có, rút tay về, trên đầu ngón tay như vẫn mang theo độ ấm, khẽ ma sát các ngón tay với nhau.

Hắn lấy thuốc trên xe đẩy ra đặt trong lòng bàn tay, sau đó duỗi tới trước mặt Lâm Chiêu Vân, nhìn ánh mắt của thiếu niên xinh đẹp chuyển động theo sự chỉ huy của mình.

"Muốn có không?"

Lâm Chiêu Vân gật đầu, cậu muốn chống tay ngồi dậy nhưng lại không thể.

"Tôi không ngồi dậy được." Hai mắt đẫm lệ nói.

Lance rũ mắt, đưa thuốc có thể trực tiếp tan trong miệng tới trước mặt cậu.

Lâm Chiêu Vân nhìn về phía bác sĩ ăn mặc gọn gàng với đôi mắt khó hiểu, cậu cẩn thận nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh đút cho tôi?"

"Tự uống."

Lance khẽ chuyển động hầu kết, không thể phủ nhận rằng hắn cực kỳ hy vọng nhìn thấy Lâm Chiêu Vân như một con động vật nhỏ đáng thương, tự mình tới liếm láp thuốc trong lòng bàn tay của mình.

Lâm Chiêu Vân ngơ ngẩn, sau đó nhìn về phía bác sĩ với ánh mắt không thể tin nổi.

Sao bác sĩ lại mất vệ sinh như vậy?"... Bẩn."

Lâm Chiêu Vân chậm chạp nói ra suy nghĩ của mình.

Khuôn mặt của Lance cứng đờ lại, lần đầu tiên có người nói hắn bẩn.

"Thật không ngoan."

Bác sĩ cao cao tại thượng có bệnh sạch sẽ hừ một tiếng, duỗi tay bóp lấy cằm của thiếu niên chê mình bẩn, cầm thuốc nhét vào trong miệng cậu"Ngậm, không được nuốt."

2

Lâm Chiêu Vân bị hành động bất ngờ của hắn làm không kịp phòng ngừa, đầu lưỡi kháng cự chống đẩy ngón tay vói vào lại bị lôi kéo, đôi mắt màu xanh xám của Lance chuyên chú nhìn môi lưỡi của cậu.

"Xem ra miệng vết thương đã lành."

Lông tơ sau cổ lập tức dựng đứng lên, cái loại ảo giác như bị dã thú theo dõi lại xông vào trong óc.

Lâm Chiêu Vân vội vàng quay đầu đi, giọng nói mơ hồ: "Tôi uống xong rồi, đắng..."

Lance thong thả ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra, hắn rút khăn tay trong túi ra nhẹ nhàng lau nước bọt tràn ra bên khoé miệng cậu, sau đó vén những sợi tóc rối ra sau tai.

"Ngoan."

Đặt hộp thuốc xuống đầu giường: "Mỗi ngày một viên, không được quên uống thuốc."

Khi đi tới cửa, Lance bỗng nhiên quay đầu lại, khẽ đẩy gọng kính mạ vàng, tâm trạng như lập tức xấu đi, không biết đang nói với ai: "Ngày mai bớt phóng túng lại một chút, đừng để tôi quá bận rộn."

Anthony cười kỳ quái một tiếng, Sigmund và Slade không có phản ứng gì.

...Thuốc dần dần có hiệu quả, nhiệt độ cơ thể chậm rãi giảm xuống giống như sau khi vận động với cường độ cao, mồ hôi làm ướt cả bộ quần áo bệnh nhân.

Trong túi còn cất hai tấm ảnh, Lâm Chiêu Vân ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Bởi vì không khoá cửa nên cậu dựa lưng vào cánh cửa mới dám lấy ảnh ra.

Lâm Chiêu Vân: "886, có thể bỏ làm mờ đi không?"

Số 886 cảm thấy hơi bất ngờ: "Cậu không sợ nữa à?"

Lâm Chiêu Vân khẽ quấn ngón tay: "Sợ, nhưng chắc là sẽ có manh mối gì đó đúng không?"

Số 886 bỏ làm mờ.

Lâm Chiêu Vân cố nén sự ghê tởm nhìn kỹ từng chút một, cậu chỉ có thể nhận ra người trong tấm ảnh là nam, hình như là bị cắt cổ và móc mắt.

Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.

Khi lấy ra tấm cảnh còn lại, Lâm Chiêu Vân lập tức che kín, nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng: "Người xem phòng livestream có thể nhìn thấy tấm ảnh này không?"

Số 886: [ Không, về phương diện riêng tư, hệ thống sẽ tự động che đi hoặc là làm mờ ].

Lâm Chiêu Vân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Cậu lấy ra bức ảnh đó cẩn thận ngắm nghía, xác định đây là bóng dáng của mình lúc không mặc quần áo.

Cậu dựa vào góc độ trong bức ảnh chậm rãi đi trong phòng tắm, cuối cùng đứng ở cửa sổ...Lần trước cậu đã nhìn, cửa sổ này bị khoá cứng không thể mở ra, duỗi tay sờ soạng cũng không tìm thấy khe hở.

Vì không tìm được gì nên Lâm Chiêu Vân đành phải tắm rửa trước, khi cởi quần áo, tấm ảnh rơi ra khỏi túi lật sang mặt kia, cậu mới phát hiện phía sau có một dòng chữ.

Trên tấm ảnh máu me kia có hai chữ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy từ 'món quà'.

Mà tấm ảnh còn lại viết một câu, Lâm Chiêu Vân nhặt lên.

... Muốn đi vào từ phía sau.

2

Có thích món quà này không?

{ Thôi, tôi đã biết tấm ảnh này là gì rồi }.

{ Má nó, tôi càng muốn xem nội dung bức ảnh! VIP không được, vậy VIPPP thì sao? }

{ Quần của ai kia? À là của tôi, vậy thì không sao cả }.

Lâm Chiêu Vân run rẩy giấu hai tấm ảnh vào trong túi quần, khuôn mặt trắng bệch.

Có người theo dõi cậu.

Là ai chụp bức ảnh này chứ? Cửa sổ không có khe hở, vậy thì chỉ có thể là người trong phòng bệnh làm, nhưng ngày hôm đó khi cậu đi tắm, trong phòng bệnh lại không có một ai.

Lâm Chiêu Vân hoảng hốt tắm rửa xong, mới phát hiện quần trong của mình vẫn bị đổi.

Bữa tối là mỳ ý và bánh mì nhỏ, khẩu phần đầy đủ.

Sức ăn của cậu không nhiều, vì không lãng phí đồ ăn nên đành nhíu mày nhét miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng, làm hai má phồng lên tròn tròn, vất vả lắm mới có thể nuốt xuống.

Chờ đến khi ăn cơm xong, cảnh vệ đưa cơm tới thu đồ và thu quần áo bẩn sau khi tắm, lại để lại một rổ quần áo sạch sẽ.

Cậu là người ăn xong cuối cùng, đặt khay cơm tới cửa, nhận quần áo của mình, Lâm Chiêu Vân lại phát hiện bên trong có một cái quần lót trắng của nữ.

Cậu vội vàng chạy tới cửa, nhìn cảnh vệ vừa mới rời khỏi từ cánh cửa song sắt.

Là Arthur, vị cảnh vệ đưa cậu tới đây trong ngày đầu tiên.
 

Số 886 nhắc nhở Lâm Chiêu Vân, nhiệm vụ cá nhân sắp hết giờ.

Nhưng giây tiếp theo, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên: [ Nhiệm vụ nhân thiết đã hoàn thành.

Khen thưởng: 100 tích phân ].

Đạn mạc tràn ngập dấu hỏi chấm.

Số 886 cũng lập tức hỏi: "Cậu hoàn thành thế nào vậy?"

Lâm Chiêu Vân rũ khóe miệng có vẻ như rất ngượng ngùng: "Lúc trước tôi đã quan sát thấy sẽ có người đưa quần áo tắm rửa tới, cho nên bèn trộm một cái."

Kỹ năng 'Tốc Độ Tay Khi Độc Thân Hai Mươi Năm' làm đạn mạc và số 886 hoàn toàn không chú ý tới chuyện cậu đã lấy trộm một chiếc quần lót nam.

{ Bảo bối trâu bò quá!}

{ Mọi người, một bé đáng yêu vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy, sao mọi người không khen ngợi hả?}

{ Khen đây khen đây, trâu cũng không giỏi như bảo bối }.

1

{ Ha ha, tôi nhớ có người cược tích phân đấy, hãy chuẩn bị đi }.

{ Dáng vẻ thua cuộc thật là xinh đẹp!}

Lâm Chiêu Vân có thêm một chiếc quần lót, vậy thì sẽ có người bị thiếu.

Sigmund đấm mạnh vào cửa sắt làm cảnh vệ bổ sung thêm cho hắn.

1

Lâm Chiêu Vân chột dạ chui vào trong chăn, căng thẳng như sắp không thở nổi.

Cậu mấp máy trong chăn trộm thay quần trong vừa trộm được, chóp mũi toát ra mồ hôi mỏng.

Cuối cùng loại cảm giác trơn trượt làm cậu khó chịu cũng biến mất.

Ngày hôm nay trôi qua, Lâm Chiêu Vân hoàn toàn không biết cậu đã nhận được một số tiền cược cực lớn, đám người thích mắng chửi cậu cũng hùng hổ bỏ đi.

Bởi vì chuyện tấm ảnh nên buổi tối cậu ngủ đặc biệt không yên ổn, đã tỉnh lại hai lần từ cơn ác mộng.

Số 886 an ủi: [ Tôi ở đây mà, cậu ngủ đi, ngày mai sẽ rất vất vả đó ].

1

Lúc này cậu mới thả lỏng rơi vào giấc ngủ sâu.

...Sáng sớm hôm sau khi đang đi hít thở không khí, Lâm Chiêu Vân nghe được một tin, có người chết.

"Ai đã chết?"

"Người mới tới, trông vừa gầy vừa trắng, hình như tên là Joey gì đó."

Lâm Chiêu Vân chấn động, cậu vừa định hỏi tiếp thì đột nhiên cánh tay bị kéo về phía sau: "Tìm được cậu rồi, chạy linh tinh làm gì, đi theo tôi."

"Đi, đi đâu?"

Anthony cong khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Cậu đi theo tôi là được."

Lâm Chiêu Vân cảm thấy không ổn, "Tôi không đi... Tôi phải về phòng, sắp hết thời gian ra ngoài rồi."

"Hôm nay là một ngày đặc biệt."

Đối phương không để cho cậu bất cứ cơ hội gì, trực tiếp ôm lấy eo cậu bước về phía trước.

Bọn họ bị đưa tới một lễ đường không rộng lắm, khu đất trống giữa lễ đường bị vòng lại, bên cạnh vòng đã ngồi đầy người, tất cả đều là người bệnh mặc quần áo bệnh nhân.

Lâm Chiêu Vân không dám ngẩng đầu lên, trái tím như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không dám cử động.

1

Cậu nhạy bén cảm giác được đây là sự kiện mà Lance từng nhắc tới.

Một người đàn ông lớn tiếng nói với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn: "Buổi lễ hoan nghênh người mới, chính thức bắt đầu.".

{ Anthony, tên xấu xa này, anh muốn làm gì bảo bối của tôi? }.

{ Trong đầu tôi toàn là suy nghĩ đen tối thôi, làm sao bây giờ? }.

{ Tôi bắt đầu cảm thấy kích động rồi đấy (không phải đâu Chiêu Chiêu, tôi vẫn yêu em mà! }.

Buổi lễ hoan nghênh bắt đầu từ khi tiếng cây gậy sắt đập xuống.

Âm thanh vang vọng trong lỗ tai của Lâm Chiêu Vân, nó như một tia sét làm bả vai cậu run lên, khuôn mặt căng thăng, năm ngón tay theo bản năng nắm chặt vạt áo của Anthony, run giọng hỏi: "Chuyện này, các anh muốn làm gì?"

"Lát nữa cậu sẽ biết."

Hắn ôm Lâm Chiêu Vân đẩy đám người ra đi vào bên trong, giúp cậu chặn lại những bàn tay dơ bẩn đó, đặt cậu ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.

Mà hắn lại ngồi phía sau dùng cánh tay siết chặt đầu vai cậu, thấp giọng nói bên tai, trong giọng nói khó nén cảm xúc hưng phấn: "Trò chơi sắp bắt đầu rồi."

Người đàn ông vừa hưng phấn hét to đi tới giữa phòng, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy lỗ mũi và đôi mắt của hắn ta có chút phóng đại, khuôn mặt điển trai cũng vặn vẹo biến dạng.

Đằng sau hắn là một người đàn ông cao lớn, cử chỉ rất lịch thiệp.

"Chào mừng mọi người tới buổi lễ hoan nghênh người mới, buổi lễ hôm nay sẽ do tôi chủ trì."

Hắn vừa nói xong, những tiếng hoan hô gào thét đã vang lên phía sau Lâm Chiêu Vân.

Tiếng gào thét đó cũng lập tức làm cậu ngây người, bên tai ong ong, da đầu tê dại.

Người chủ trì lấy ra một bản danh sách dài từ trong túi, giọng nói của hắn trở nên bén nhọn hơn.

"Người thứ nhất là..."Người bị gọi tên bỗng nhiên bị đám người ấn đầu đẩy ra ngoài.

Khuôn mặt hắn tràn đầy hoảng loạn, sự sợ hãi bao phủ lấy hắn.

"Tới đây tự giới thiệu về bản thân nào."

Không biết từ khi nào, trên tay người chủ trì có thêm một chiếc gậy gỗ, giọng điệu thong thả lại ngả ngớn: "Đừng nói dối nhé, nếu không có thể cậu sẽ bị phán nhầm cấp bậc đó."

Phần giới thiệu phó bản cho thấy bệnh viện này là một nơi có cấp bậc rất nghiêm ngặt.

Mà nhiệm vụ của cậu là tìm thấy bệnh án của người bệnh cấp cao.

Vậy nên mọi người thông qua cách này để tiến hành phân loại cấp bậc.

Người chủ trì vừa nói vừa dùng gậy gỗ chọc vào bả vai người đang đứng ở giữa, người đó bị hành động đột nhiên của hắn làm cho suýt ngã.

"Không cần nhiều lời vô nghĩa, bắt đầu đi."

Vất vả lắm người kia mới mở miệng, lắp bắp giới thiệu tên và tuổi của mình.

Một câu ngắn gọn bị hắn nói đứt quãng, nói xong hắn thở ra một hơi rồi định rời đi.

Cây Gậy gỗ cản hắn lại, cười nhạo: "Ai cho cậu đi? Tội danh."

"Cái, cái gì?"

Lúc này Lâm Chiêu Vân vẫn còn có thể nhìn xem trên khán đài có chuyện gì, nhưng ngay sau đó, sự sợ hãi làm cậu lập tức nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy.

Gậy gỗ bỗng nhiên vung lên, bộp một tiếng đánh vào trên người người đó, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

"Anthony, bọn họ..."

Lâm Chiêu Vân quay đầu lại nhìn Anthony, chỉ thấy đuôi mắt hắn hơi nâng lên, hơi thở tăng nhanh, hiển nhiên là rất hưng phấn.

Hắn thấy Lâm Chiêu Vân quay đầu lại nhìn mình mới nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Sao thế, bé đáng yêu của tôi."

Từ lúc bắt đầu cậu đã quên mất một chuyện.

Mọi người ở đây đều không phải là người bình thường.

Bao gồm cả Anthony đang ngồi phía sau cậu.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ chóp mũi, cậu sợ chết khiếp: "Không, không có gì."

"Tội danh."Người chủ trì cong môi cười quái dị.

Người kia đau đến mức không đứng lên được, đau đến cả người đổ mồ hôi, sợ tiếp tục bị đánh vội vàng nói: "Vào nhà cướp bóc!"

Cây gậy gỗ kia dừng lại, nhưng hắn chỉ vào một người khác: "Cậu, ra ngoài."

"Hai người đều có tội danh như nhau, vậy đi, hai ngươi quyết đấu, sau đó ai thua chính là cấp thấp nhất."

Cấp thấp nhất... Sẽ thế nào?Lâm Chiêu Vân không dám nghĩ.

Hắn lại chỉ: "Bên kia có vũ khí."

Hai người đều sững sờ tại chỗ, mồ hôi nhỏ giọt từ trên cằm xuống mặt đất cách mũi chân Lâm Chiêu Vân không xa, không khí áp lực đến đáng sợ.

"Ha ha ha, nhìn dáng vẻ sợ hãi của bọn họ kìa."

"Mẹ mày, bắt đầu nhanh lên! Tao muốn xem."

"Nếu không muốn bị đánh gãy tay thì ra tay nhanh lên!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play