Lâm Chiêu Vân ghé người vào trên gối, lộ ra một nửa đầu vai và xương bướm, bên trên xanh xanh tím tím, sau khi tắm rửa lại càng thêm đáng sợ.
Cổ áo rộng thùng thình bị đẩy sang bên cạnh một chút, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn cùng một nửa xương bả vai tinh tế.
Đôi mắt màu nâu nhạt của Anthony nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn trước mặt.
Ngón tay lấy ra một ít thuốc mỡ xoa trong lòng bàn tay, sau đó dán lên đầu vai của Lâm Chiêu Vân.
Vừa mới chạm vào làn da cậu, lòng bàn tay của Anthony lập tức như bị điện giật, da thịt mềm một cách kỳ lạ.
Lâm Chiêu Vân nghiêng đầu khó hiểu không biết vì sao hắn lại dừng lại, giọng nói như bị nén lại dưới gối: "Sao vậy?"
Vừa rồi Anthony lấy ra thuốc mỡ từ sau lưng, Lâm Chiêu Vân tưởng là vũ khí, suýt nữa thì bị doạ ngốc.
Nhưng sau khi thấy là hộp thuốc mỡ, vẻ mặt của cậu lại trở nên mờ mịt.
Cậu vươn tay muốn cầm lấy hộp thuốc, nhưng Anthony lại cong môi rụt tay lại.
"Cậu không nhìn thấy, để tôi xoa cho."
Bàn tay của hắn rất to, ngay cả trong lòng bàn tay cũng có hình xăm, hộp thuốc cũng không nhỏ, cậu chỉ có thể nắm chắc, nhưng trong tay Anthony lại giống như một vật nho nhỏ vậy.
Lâm Chiêu Vân cảm thấy bàn tay to của hắn có thể làm cậu đau tới ngất đi, lông mi run rẩy: "Vậy anh nhẹ chút..."
Lúc trước bạn cùng phòng đại học từng bôi thuốc cho cậu, vậy nên cậu cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Từ góc độ của Anthony có thể nhìn thấy trên cổ cậu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, làm làn da biến thành màu hồng nhạt, mà mùi hương lại vì nhiệt độ nên trở nên càng thơm ngọt hơn.
Mùi hương không thể hiểu được kia làm sống lưng Anthony tê dại, ngay cả hô hấp cũng bị kéo nhanh hơn.
"Thế nào?"
Lâm Chiêu Vân nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vết chai trên tay anh làm tôi hơi ngứa..."Làm cả cơ thể cậu đều tê ngứa, thậm chí cậu còn phải cắn môi ngăn mình phát ra âm thanh.
Chứng đói khát da thịt làm cậu cực kỳ tham luyến cảm giác được chạm vào này.
Anthony nghe cậu nói vậy, động tác trên tay dừng lại, hô hấp cũng cứng lại, trên tay lại nhẹ nhàng hơn: "Như này thì sao?"
"Ừm ừm, được."
Vẫn hơi ngứa, nhưng cậu ngượng ngùng không muốn nói.
Cửa phòng bệnh mở ra, tiếng cửa mở làm Lâm Chiêu Vân sợ tới mức run rẩy lập tức co người lại, cũng nhanh chóng mặc lại quần áo.
"Được rồi, cảm ơn anh."
Anthony quay đầu không vui: "Sigmund, lúc nào cậu cũng xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất."
Bạn cùng phòng tên Sigmund không quan tâm tới Anthony, cũng làm như không nhìn thấy Lâm Chiêu Vân, hắn đi tới lấy quần áo từ trong tủ của mình ra, trực tiếp đi lướt qua giường của cậu vào trong phòng tắm.
Lâm Chiêu Vân nằm nghiêng, cả người cuộn trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trên chóp mũi.
Mái tóc chưa khô hẳn dán trên trán, bởi vì vừa xoa vết bầm nên hốc mắt như mang theo nước, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Khi bạn cùng phòng đi lướt qua giường cậu, chóp mũi cậu như có như không ngửi thấy mùi máu tươi.
Lâm Chiêu Vân sợ hãi vội vàng xoay người, không hề nhìn về phía phòng tắm nữa.
Cậu trộm nhìn về phía Anthony, thấy hắn đang ngồi đọc sách bên mép giường, cậu bèn đứng dậy kéo mành dùng để ngăn cách ra.
Phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, lúc này một nhiệm vụ nhỏ đã được làm mới: [ Nhiệm vụ có thời hạn, biết tên của tất cả bạn cùng phòng, phần thưởng: 100 tích phân ].
Nhiệm vụ này xuất hiện vì không để người chơi lười biếng, cần phải đối mặt với NPC trong trò chơi.
Thảo luận vài câu về nhiệm vụ với hệ thống, hệ thống nói cho cậu biết chuyện về phòng livestream.
Lâm Chiêu Vân lập tức dúi đầu vào trong chăn, ngạc nhiên nói: Sao không nói cho tôi biết sớm hơn!
Số 886: [ Bởi vì lúc trước không có cơ hội nói ].
Số 886 : [ Cậu không cần lo lắng, người chơi không nhìn thấy bình luận, người xem cũng không nhìn thấy hình ảnh riêng tư của người chơi.Người xem có thể tặng quà cho người chơi, số quà đó sẽ chuyển hoá thành tích phân, hệ thống và người chơi chia đôi, sau khi phó bản kết thúc sẽ kết toán ].
Lâm Chiêu Vân sửng sốt: "Cậu với tôi chia đôi?"
Số 886: [ Hệ thống bọn tôi cũng cần phải lên cấp ].
Lại nói chuyện thêm một lúc, bạn cùng phòng đã tắm xong, Lâm Chiêu Vân khẩn trương, không dám nói chuyện với hệ thống thêm nữa.
Dáng người cao lớn thon dài mang theo hơi nước đi lướt qua giường của cậu, hô hấp của cậu hơi dừng lại, chờ sau khi tiếng bước chân đi qua mới dám thở ra.
Cậu trộm ló đầu ra, tấm mành cũng không quá dày, xuyên qua khe hở, cậu có thể nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.
Người đàn ông tên Sigmund này nhìn qua có vẻ trẻ tuổi hơn Anthony, làn da hơi ngăm, cách xa như vậy nhưng cậu vẫn cảm nhận được khí chất cực kỳ hung ác của người này.
Hắn xoay người sang chỗ khác để lấy thứ gì đó, cậu nhìn thấy trên lưng hắn toàn là vết sẹo, tứ tung ngang dọc.
Lâm Chiêu Vân hít hà một hơi, cậu vội vàng che miệng lại, hai mắt mở to, lông mi không ngừng run run.
Tiếng hít thở của cậu quấy nhiễu đến hắn, động tác của hắn hơi dừng lại, giống như nhìn thấy cậu đang nhìn lén mình, hắn lập tức bước tới xốc mành của cậu lên.
Lâm Chiêu Vân giật mình, lập tức vứt nhiệm vụ ra sau đầu, nhắm mắt lại vờ như mình đã ngủ.
Nhưng cái chăn cậu dùng để che khuất nửa mặt đã bị xốc lên.
Dưới tấm chăn là một khuôn mặt tái nhợt, tuy đã cố gắng giấu giếm sự thật mình chưa ngủ, nhưng cố tình lông mi vẫn run rẩy.
"Giả vờ ngủ cái gì?"
"Hô hấp còn run rẩy."
Đầu ngón tay hơi thô ráp của hắn chạm vào khuôn mặt, lúc này cậu mới mở mắt ra.
"Không giả vờ, tôi sắp ngủ rồi..." Cậu khẽ tránh thoát đầu ngón tay của hắn, khuôn mặt mẫn cảm vùi đầu vào trong chăn.
"Cái khuôn mặt ngu xuẩn, cũng chỉ có tên Anthony không phẩm vị mới nhìn trúng."
"Có phải cảm thấy tất cả mọi người sẽ bị quyến rũ bởi gương mặt của cậu không, cậu kêu vài tiếng là có thể sống sung sướng à?"
"Đừng có mà ngây thơ như vậy, sau khi bị chơi chán, bọn họ sẽ ném cậu vào đám người kia thôi."
5
{ Chậc, tao ngửi thấy mùi chua đâu đây }.
{ Đã hiểu, chờ quay xe }.
Giọng nói của Anthony vang lên: "Sigmund, cậu đừng làm bé đáng yêu của tôi sợ hãi."
Giọng nói mềm mại của Lâm Chiêu Vân vang lên từ trong chăn: "Tôi đã làm gì? Làm anh ghét tôi như vậy..."
Khóe mắt Sigmund hơi tối sầm lại, liếc về phía hàng lông mi đang run rẩy kia, hừ lạnh một tiếng: "Bẩn muốn chết, sau này cách xa tôi ra."Hắn nói xong bèn rời đi.
1
Lâm Chiêu Vân cảm thấy Sigmund đã hiểu nhầm chuyện gì đó, nhưng tính cách của hắn rất không tốt, cậu không dám tới gần giải thích thêm gì.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt trốn trong chăn không dám ló đầu ra.
Cảm nhận sự ác ý trắng trợn như vậy, cho dù trải qua bao nhiêu lần cũng sẽ làm người khác cảm thấy tủi thân.
Giọng nói của hệ thống bỗng vang lên: [ Nhiệm vụ nhân thiết: Trong 24 tiếng lấy trộm nội y của nam giới, phần thưởng: 100 tích phân ].
Lâm Chiêu Vân: ???Nước mắt lập tức nghẹn lại.
Cả người ngơ ngác: "Đây là nhiệm vụ gì thế...?"
Số 886: [ Cậu là kẻ trộm, hệ thống sẽ dựa vào nhân thiết của mỗi người chơi trong phó bản, sau đó làm mới một vài nhiệm vụ người chơi có thể hoàn thành, không phải đúng lúc cậu thiếu...]
Lâm Chiêu Vân:...Nhưng cậu không muốn mặc đồ của người khác.
...Tới mười giờ, khu phòng bệnh cắt điện, căn phòng rơi vào bóng tối, bên ngoài vang lên một vài âm thanh không nghe rõ, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Hôm nay không chỉ có cậu là người bệnh mới.
Người bạn cùng phòng cuối cùng vẫn chưa trở về.
Suy nghĩ cả một ngày, thể xác và tinh thần của cậu đều mệt mỏi, tinh thần và thân thể đều bị tra tấn, cho dù vô cùng bất an, mí mắt cũng nhanh chóng nhắm lại.
Róc rách...Tiếng nước chảy làm Lâm Chiêu Vân vốn không ngủ sâu chậm rãi thức giấc.
Mí mắt nặng nề khẽ mở ra, bỗng nhiên cả người giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.
Có một bóng đen đang đứng trước mép giường của cậu!.
Cậu cố gắng làm hô hấp của mình trở nên vững vàng, giả vờ rằng mình đã ngủ say, mồ hôi lạnh chảy từ thái dương xuống sườn mặt, trên lưng cũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Là ai?Người đầu tiên Lâm Chiêu Vân nghĩ đến là bóng đen trong phòng tắm lúc nãy.
Cậu cẩn thận chuyển động ánh mắt, trùng hợp lại đối diện với ánh mắt của đối phương.
Trái tim đập thình thịch thình thịch, suýt nữa thì lăn xuống dưới giường.
May mà vòng eo vừa rơi khỏi đệm thì lập tức được kéo lên, người kia dùng rất nhiều sức mới làm Lâm Chiêu Vân không tiếp xúc thân mật với mặt sàn xi măng.
"Tôi nghe nói có bạn cùng phòng mới tới nên hơi tò mò, xin lỗi đã làm cậu thức giấc."
Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ lịch sự.
Khuôn mặt Lâm Chiêu Vân hơi đỏ lên, mình bị dọa thành như vậy, quá mất mặt.
Cậu lấy hai tay che mặt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tôi tên là Lâm Chiêu Vân, anh tên là gì?"
Chủ động hỏi tên người khác làm cậu cảm thấy hơi căng thẳng, không ngừng liếm môi làm đôi môi trở nên ướt át sáng lấp lánh.
"Slade."
Nghe thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, Lâm Chiêu Vân thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước cảnh vệ từng nói với cậu mười giờ sẽ tắt điện, sau mười giờ cũng không cho phép đi lại hay phát ra âm thanh quá lớn.
Vì sao người bạn cùng phòng này lại trở về vào lúc này?"Làm cậu sợ à?"Vành tai Lâm Chiêu Vân chậm rãi chuyển hồng, cậu phủ nhận: "Không, không có."
Người bạn cùng phòng này nhìn có vẻ rất lịch sự, tính cách cũng hiền hòa, làm dây thần kinh căng thẳng của cậu thả lỏng hơn một chút.
"Vậy thì tốt, cậu ngủ sớm đi."
Slade nhẹ giọng nói, sau đó quay về giường của mình nằm xuống.
Không khí trong phòng bệnh không được lưu thông, cửa sổ đều bị khóa chết, có vẻ cực kỳ ngột ngạt.
Lâm Chiêu Vân vừa bị Slade dọa sợ, mồ hôi lạnh trên sống lưng và sau cổ thấm ướt bộ đồ bệnh nhân của cậu, dinh dính dán sát vào người.
Tối lửa tắt đèn, Lâm Chiêu Vân lại không dám đi tắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không dám đứng dậy.
Chứng bệnh làm cơ thể cậu không nhịn được mà cọ xát vào chăn, thường thường cơ thể còn hành động trước cả suy nghĩ một bước.
Bên ngoài còn không ngừng vang lên tiếng khóc, tiếng lẩm bẩm, như tiếng thì thầm với nhau khi đi làm vậy.
Cậu lăn qua lộn lại, căn bản không ngủ được.
Đầu giường làm bằng sắt bỗng nhiên bị đập mạnh một cái, phát ra âm thanh bén nhọn, làm trái tim Lâm Chiêu Vân run rẩy vì hoảng loạn.
Giọng nói của Sigmund vang lên từ phía đối diện: "Câm miệng lại hết cho tao, không ngủ được à? Phiền muốn chết!"Bên ngoài lập tức trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào không đè nén được.
...Buổi sáng, Lâm Chiêu Vân bị cảm giác khác lạ đánh thức, cả cơ thể trở nên hơi ngứa, hình như bệnh trạng còn nghiêm trọng hơn cả ngày hôm qua.
Cậu ngồi dậy, thấy bạn cùng phòng đều chưa thức dậy bèn rón rén chạy vào trong phòng tắm.
Phòng tắm không thể khóa trái, Lâm Chiêu Vân do dự một lát, cuối cùng vẫn nhanh nhẹn cởi quần áo ra chạy đến dưới vòi hoa sen.
Mồ hôi lạnh dính dính trên sống lưng bị rửa sạch, dòng nước chảy xuống theo xương cùng, tinh thần cũng vì thế mà rung lên.
Cậu ngẩng đầu cảm nhận dòng nước ấm áp chảy qua khuôn mặt, xẹt qua lông mi, khóe miệng rồi nhỏ giọt xuống cằm.
Số 886: [ Tuyên bố nhiệm vụ, nhiệm vụ này không có thời hạn, nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ có thể sẽ làm mới càng nhiều nhiệm vụ chi nhánh, tích cóp đủ tích phân nhanh hơn ].
[ Nhiệm vụ hàng ngày 1: Gia nhập xã đoàn "Xã quái vật" của một người bệnh, khen thưởng: 500 tích phân.]
[ Nhiệm vụ hàng ngày 2: Tìm kiếm hồ sơ của bốn người bệnh từ cao cấp trở lên, khen thưởng: Đạo cụ đặc biệt x1, 500 tích phân ].
[ Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tìm ra ai là người động tay trên quần áo của cậu, khen thưởng: 100 tích phân ].
Số 886 vừa tuyên bố nhiệm vụ xong, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị người mở ra, Sigmund bước vào, Lâm Chiêu Vân hoảng sợ, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi sắp tắm xong rồi."
Sigmund hừ một tiếng rồi bước về phía bồn rửa mặt.
Lâm Chiêu Vân nhanh chóng bôi dầu gội đầu và sữa tắm lên người, vốn là một quá trình thoải mái, nhưng trong phòng tắm còn có sự tồn tại của một người khác làm cậu không được tự nhiên, xấu hổ đến nỗi ngón chân cuộn lại.
Sigmund đánh răng, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua.
Trên tấm kính phòng vòi hoa sen có một lớp sương trắng mờ, chỉ có thể nhìn thấy dòng nước chảy xuống theo cổ chân trắng nõn cùng với đường cong mơ hồ.
Bởi vì có người nên cậu nhanh chóng xả sạch bọt trên người, sau đó duỗi tay cầm khăn tắm bao lấy cơ thể rồi chạy ra bên ngoài.
Cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm vòi hoa sen hai bước đã bị kéo lại, cánh tay nhỏ bị ngón cái và ngón trỏ của Sigmund giữ chặt.
"Anh, anh làm gì thế?"Bây giờ, Lâm Chiêu Vân mới nhìn rõ khuôn mặt của Sigmund, bên dưới lông mày của hắn có một vết sẹo dữ tợn, nhưng vết sẹo đó không hề ảnh hưởng tới ngoại hình của hắn, ngược lại làm khí chất của hắn càng thêm hung hãn.
"Chạy cái gì? Tôi bắt nạt cậu à?".
Không phải à?Lâm Chiêu Vân hơi nghiêng đầu, lí nhí nói: "Không phải anh nói cách anh xa một chút..."
Hai người ở trong phòng tắm chật chội, ánh nắng sáng sớm cũng không chói chang, trong khu phòng bệnh vẫn chưa có điện.Chỉ hơi cử động một chút, cánh tay của cậu đã chạm vào cơ bụng rắn chắc của đối phương.
Sigmund bị chạm vào phản ứng cực nhanh, hắn hất tay ra như bị thứ gì đó bẩn thỉu chạm vào, Lâm Chiêu Vân lập tức bị đẩy tới bức tường phía sau, vang lên tiếng cộc.Lần này đúng lúc va vào vết bầm tím trên vai ngày hôm qua của cậu, khuôn mặt nhỏ lập tức đau đến chảy nước mắt.
Sigmund đứng im nhìn cậu, nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp rơi xuống, đầu ngón tay run rẩy lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều, sau đó quấn chặt khăn tắm chạy ra bên ngoài.
Mẹ!Lòng bàn tay như vẫn còn cảm nhận được cảm giác mềm mại đó, cả cơ thể như bị điện giật, đứng im tại chỗ không cử động.
Lâm Chiêu Vân lau nước mắt ôm khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, đúng lúc nhìn thấy Slade vừa thức giấc."Cậu sao thế?"
Lâm Chiêu Vân lau những giọt nước mắt còn sót lại rồi lắc đầu: "Không sao..."
"Tôi nghe thấy tiếng động."Lâm Chiêu Vân hơi rũ mắt xuống, cánh tay tinh tế khẽ run lên, nói dối: "Tôi trượt chân va vào tường."
"Vậy à?" Giọng nói lạnh lùng của Slade trở nên trầm thấp mà thong thả.Cậu gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó quay về giường của mình kéo mành ra, nhanh chóng mặc quần áo.Nhưng vẫn không có quần trong để mặc.Nghĩ đến cái nhiệm vụ kia là cậu lại đau đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ....
Buổi sáng có một tiếng đi dạo bên ngoài, người bệnh sẽ được đưa tới sân thể dục phơi nắng.
Nghiên cứu mới nhất cho thấy đây là một bước quan trọng trong việc trị liệu bệnh về tinh thần.Lâm Chiêu Vân không muốn đi ra ngoài mà không mặc gì, nhưng cậu lại không muốn mặc quần lót của phụ nữ.Khuôn mặt cậu đỏ bừng, do do dự dự, nhưng vái dệt thô ráp làm cậu thật sự cảm thấy hơi khó chịu.
Cuối cùng vẫn chịu đựng cảm giác xấu hổ, lén lún nằm trong chăn mặc vào.Vải dệt mềm mềm, căng chặt, hơi kỳ lạ.Sau khi uống một cốc sữa bò, một chiếc sandwich trong phòng ăn, bọn họ được đưa tới khu vực trung tâm của bệnh viện.Ở đây đã chia ra làm rất nhiều nhóm nhỏ, người bệnh mới không biết gì, bị người ta dùng ánh mắt không có ý tốt mơ ước.Cũng có người bệnh mới nhanh chóng dung nhập vào một nhóm, hoặc lấy lòng, hoặc hèn mọn.Lâm Chiêu Vân cẩn thận né tránh đám người, tìm một cái ghế dài trong góc nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời chiếu xuống sườn mặt, mái tóc nâu loé lên từng tia sáng nhỏ.Cậu nhìn chằm chằm mũi chân tự hỏi.Từ cách trang trí phòng bệnh và lưu trình vào viện ở đây đều quỷ dị đến nỗi sởn tóc gáy.Bệnh viện tâm thần này rất kỳ lạ, từ trong miệng của Anthony có thể biết, người trong phòng bệnh số một làm cậu bị thương chính là người có tiền án phạm tội.Mà nhân thiết của cậu cũng là một kẻ trộm.Bầu không khí ở đây kỳ quái như vậy, vậy nên... Nơi này là bệnh viện tâm thần chuyên giam giữ tội phạm sao?
Số 886: [ Tất cả phạm nhân, nếu bị kiểm tra ra có bệnh về tinh thần đều sẽ bị đưa tới đây ].
Vậy nên nơi này chính là một... Trại tập trung phạm nhân bệnh tâm thần?Lâm Chiêu Vân đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, lạnh lẽo tận xương, xung quanh như tồn tại vô số bàn tay màu đen đang duỗi về phía cậu.Tích phân thông quan cần 2500, mà hai nhiệm vụ hôm nay làm mới mỗi nhiệm vụ được 500 tích phân.Hẳn là nhiệm vụ rất khó.
Lâm Chiêu Vân: Nếu có nhiều nhiệm vụ khóc thì tốt rồi.
2
Số 886: [...]
Vậy chưa chắc đã là chuyện tốt.Sắp đến giữa trưa, ánh mặt trời cực kỳ chói chang.Vừa rồi cậu không chú ý tới, chờ đến khi thấy ánh mặt trời trước mặt bị che đi, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một thanh niên gầy ốm đang đứng bên cạnh cậu.
"Chào cậu, tôi là Joey, cậu là Lâm Chiêu Vân đúng không? Cậu chỉ có một mình thôi sao?"
Người thanh niên này có một mái tóc màu nâu mềm mại, cao gầy, nhìn qua không có tính công kích.Lâm Chiêu Vân nhớ ra hình như người này cũng đi vào cùng lúc với cậu.
"Tôi vừa tham gia vào một xã đoàn mới, cậu có muốn gia nhập không? Bọn tôi tụ tập ngay bên rừng cây nhỏ kia, bọn họ bảo tôi mời một người tham gia thì tôi mới có thể trở thành thành viên chính thức, nếu cậu muốn..."Hắn lắp ba lắp bắp, dường như rất căng thẳng.
Tính cách của người này có vẻ cũng rất sợ người lạ, Lâm Chiêu Vân cảm thấy hai người khá giống nhau.Hơn nữa còn đúng lúc có một nhiệm vụ như vậy.Lâm Chiêu Vân cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.Khi cậu ngẩng đầu, bởi vì ngồi quá lâu dưới ánh nắng mặt trơi nên hơi choáng váng.
Vất vả lắm mới đứng vững, cái trán trắng tinh chảy vài giọt mồ hôi, đôi môi khẽ nhếch thở hổn hển.Joey không dám nhìn thẳng, hắn khẽ liếm đôi môi khô cạn theo bản năng.Lâm Chiêu Vân đi theo thanh niên tên Joey vào trong một rừng cây, càng ngày càng hẻo lánh."Xa thật đấy."
Lâm Chiêu Vân nhỏ giọng nói thầm."Ở, ở ngay bên kia."
Ánh mắt người kia hơi mơ hồ.Giác quan thứ sáu của Lâm Chiêu Vân vang lên, cậu có cảm giác không tốt lắm.Cậu dừng bước.Nhưng còn chưa làm ra bất cứ hành động gì đã bị một bàn tay to rộng đột nhiên bịt miệng.Khuôn mặt mềm mại lõm xuống, tiếng hô ngắn ngủi nghẹn lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm rồi bị kéo tới một nơi càng hẻo lánh hơn.Không chỉ có một người!Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn, lòng bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng ấn vào vai cậu, nóng đến nỗi làm Lâm Chiêu Vân nổi da gà.
+
"Bé đáng yêu, đừng kêu, đợi lát nữa đến nơi không có ai lại kêu cho một mình tôi nghe nhé."
_____