Cạch một tiếng, dụng cụ cố định được tháo ra, Lâm Chiêu Vân nằm liệt trên giường bệnh, mũi hồng hồng, khuôn mặt vẫn tràn ngập mờ mịt.
Lance cười một tiếng: "Thật dễ lừa, cậu muốn ngủ với tôi thật à?"
Khuôn mặt Lâm Chiêu Vần đỏ lên vì nghẹn, tức giận đến nỗi nói lắp: "Tôi, tôi không có nghĩ vậy!"
Lance mở cửa gọi một người cảnh vệ vào: "Không có vấn đề gì, dẫn cậu ấy về đi."
Bàn tay người cảnh vệ bóp chặt lấy cổ tay cậu như một chiếc kìm làm bằng sắt, kéo cậu ra bên ngoài.
"Đau! Nhẹ một chút..."Không phải do cậu yếu mà thật sự rất đau, giả thiết của nhân vật làm làn da của cậu trở nên mẫn cảm và yếu ớt.
Điều càng làm cậu cảm thấy bất an là chỉ cần chạm vào, nội tâm sẽ sinh ra một loại suy nghĩ quái dị là 'chạm vào tôi nhiều hơn đi'.
Suy nghĩ đó bắt đầu từ lúc cậu còn ở trong phòng của vị bác sĩ đó đến bây giờ vẫn chưa biến mất, cũng làm cho ý thức của cậu trở nên mơ hồ.
Cảnh vệ nghe thấy cậu oán giận chỉ hung dữ quát: "Câm miệng vào, đừng nói nhiều!"
Lâm Chiêu Vân sợ hãi vì lời nói thô lỗ của hắn, cậu rụt cổ, hàng lông mi cong vút cũng run rẩy theo động tác này.
Xúc cảm mềm mại truyền đến đầu ngón tay của cảnh vệ làm hắn không nhịn được cúi đầu nhìn người bệnh.
Người trước mặt vì khóc thút thít nên mũi trở nên hồng hồng, ngũ quan xinh đẹp, như bị bắt nạt đang tự liếm vết thương của mình.
Nhưng khuôn mặt lại không hề bẩn, chỉ cảm thấy làm người muốn yêu thương.
Giọng nói của cảnh vệ không còn hung dữ như lúc đầu, trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn: "À thì, phòng của cậu là... 115."
"Cảm ơn..."
Lâm Chiêu Vân ngẩng đầu nhẹ giọng cảm ơn hắn, lại lập tức sợ hãi cúi đầu xuống như một con hamster nhỏ.
Khi nhắc tới căn phòng này, giọng nói của cảnh vệ trở nên hơi kỳ quái, thầm thì: "Sao lại bị đưa vào phòng này..."
"Chuyện gì thế?"
Lâm Chiêu Vân không nghe rõ lắm.
Bên ngoài, ánh nắng tươi sáng, nhưng vừa bước vào trong khu phòng bệnh lại trở nên tối tăm, u ám, chóp mũi có thể ngửi được một loại hương vị như vị rỉ sắt.
Tầm mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối thì phòng bệnh bên cạnh đã vang lên những âm thanh bàn tán.
"Là nam hay là nữ?"
"Vô nghĩa, ở đây chỉ có 'nam', à nhầm, còn có 'nữ' nữa!"
Lâm Chiêu Vân còn chưa hiểu lời nói này có nghĩa là gì thì cánh tay đột nhiên bị siết chặt, kéo sang bên cạnh!"Rầm" một tiếng, vai phải của cậu đập mạnh vào cửa, Lâm Chiêu Vân sợ tới mức run giọng kêu lên một tiếng.
Vừa quay đầu lại, cậu đã bị một khuôn mặt điển trai nhưng lại dữ tợn bên trong cánh cửa doạ cho giật mình, trực tiếp ngây người, ngay cả hô hấp cũng dừng lại vài giây.
"Giọng nói gì như mèo thế, dễ nghe một cách kỳ lạ." Giọng nói trầm khàn vang lên từ sau tai làm vành tai trở nên tê ngứa.
Cửa phòng bệnh không phải là cửa gỗ bình thường mà là một hàng song sắt như trong nhà tù, cảm giác đau đớn từ đầu vai lan ra toàn thân, cậu không thể không cắn môi dưới nghẹn lại tiếng kêu đau.
Nơi này là bệnh viện tâm thần thật sao?!Tuy trong đây rất tối, nhưng cảnh vệ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khoé mắt đỏ lên vì đau của thiếu niên, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy.
Người bên trong vươn tay cuốn chặt lấy Lâm Chiêu Vân, không kiêng nể gì mà ôm lấy eo cậu.
"Đừng..." Lâm Chiêu Vân vừa lấy lại tinh thần, đầu ngón tay nhũn ra chống đẩy cánh tay của đối phương, hai chân mềm nhũn.
Lúc này cảnh vệ mới phản ứng lại, hắn cầm lấy cảnh côn đập vào cánh tay rắn chắc của người trong phòng.
Lực lượng trên người biến mất, Lâm Chiêu Vân bước lên phía trước mới thoát khỏi cánh tay của hắn, toàn bộ phía sau lưng đều là nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như bị sốt cao của đối phương.
"Albon! Thành thật một chút cho tôi!"
Trả lời cảnh vệ chính là một tiếng cười nặng nề: "Thật đáng yêu.Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi dùng lực hơi mạnh, cậu quá mềm."
Lâm Chiêu Vân vội vàng bò dậy, cậu sợ muốn chết, chỉ dám dán sát vào cảnh vệ đi về phía trước.
Hành động này càng làm người bệnh hai bên nổi điên, cuồng hoan, tuỳ ý trêu đùa cười to.
Nơi này áp lực làm người khó có thể hít thở, vất vả lắm mới có một 'phong cảnh' làm người yêu thích , như một viên đá to rơi xuống hồ nước, văng lên từng cơn sóng.
"Im lặng, im hết cho tôi!"Giọng nói của cảnh vệ không hề làm âm thanh ầm ĩ, hưng phấn này yếu bớt.
Lâm Chiêu Vân sởn tóc gáy, cậu cúi đầu nhìn mũi chân, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng, không dám rời khỏi cảnh vệ dù chỉ một chút.
Cảnh vệ dẫn cậu dừng lại trước căn phòng cuối cùng của tầng một.
"Vào đi, giường bên trong phía bên trái là của cậu."
Cảnh vệ nói xong lại thấp giọng nói bên tai cậu: "Nếu có chuyện gì, cậu có thể tới phòng cảnh vệ bên phải tìm tôi.Tôi tên là Arthur".
5
Lâm Chiêu Vân hơi sửng sốt, vừa rồi người này còn rất hung dữ mà, sao bỗng nhiên lại trở nên tốt bụng vậy.
Cậu rũ mắt nói: "Cảm ơn."
Cảnh vệ nhìn cậu bước vào, sau đó ngây người ở cửa một lúc lâu mới rời đi.
Cánh cửa sắt đóng lại, tiếng bước chân của cảnh vệ chậm rãi biến mất.
Căn phòng cũng không lớn, tổng cộng có bốn chiếc giường, chiều dài tiêu chuẩn một mét rưỡi, trong đó có một chiếc vẫn còn mới, bên trên đặt vài bộ quần áo để tắm rửa.
Trên mấy chiếc giường còn lại đều không có gì, bạn cùng phòng đều không ở đây.
Cách mép giường cậu hai bước có một cánh cửa, chắc là phòng tắm.
Số 886: [ Tắm nước nóng đi ].
Vừa rồi hệ thống vẫn luôn không nói chuyện, bây giờ đột nhiên lên tiếng làm Lâm Chiêu Vân giật mình.
Cậu cầm lấy một bộ quần áo đặt trên giường rồi đi vào trong phòng tắm.
Bên trong khá là sạch sẽ, cũng không có mùi lạ.
Đối diện với cửa là một tấm gương, tấm gương này cao một cách kỳ lạ, nếu không kiễng chân thì cậu chỉ có thể nhìn thấy phần đầu của mình.
Vòi sen ở bức tường đối diện, trong phòng chỉ có một chiếc cửa sổ mờ mờ.
Dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy xuống, cơ thể lạnh lẽo ấm lại, mái tóc ướt bị đầu ngón tay hồng hồng vuốt ra sau tai.
Khi xoa sữa tắm, Lâm Chiêu Vân rất cẩn thận, trên người cậu có vết hằn do dụng cụ chữa bệnh để lại, hơn nữa bả vai còn đập vào cửa sắt, vai phải xanh đỏ một mảng lớn.
Cậu lèm bèm với hệ thống rằng nơi này còn đáng sợ hơn cả ác mộng cậu mơ thấy, nói một lúc lại thấy tủi thân, hít hít mũi.
Hệ thống yên lặng nghe không nói gì.
Cho đến khi Lâm Chiêu Vân hỏi đến vấn đề liên quan tới trò chơi: "Tích phân nhiệm vụ có tác dụng gì?"
[ Người chơi có thể sử dụng tích phân mua sắm đạo cụ trò chơi trong cửa hàng tích phân, cũng có thể mua một số thứ mình muốn ở trạm trung chuyển không gian ].
[ Sau khi tích góp đủ tích phân, thậm chí còn có thể đổi lấy chính sinh mệnh của mình ].
Lâm Chiêu Vân: "Vậy tôi có thể mở cửa hàng tích phân không?"
[ Tích phân của người chơi chưa đạt tới 100, không thể mở ra cửa hàng tích phân ].
Lâm Chiêu Vân cảm thấy hơi thất vọng.
[ Hình thức nhiệm vụ thông quan thường được người chơi gọi là phó bản tích phân, tuy có thể khá phiền phức nhưng là một cơ hội tốt để kiếm tích phân ].
Lâm Chiêu Vân an ủi bản thân: "Vậy tôi xem như may mắn sao, vừa vào trò chơi này đã vào phó bản kiếm tích phân rồi."
[ Đúng vậy ].
Hơi nóng dần dần tràn ngập căn phòng, trên vách tường và tấm kính mờ của cửa sổ đều hiện lên một tầng sương trắng.
Tắt vòi sen, đầu ngón tay ướt át mềm mại vươn ra ngoài tìm kiếm khăn tắm, nhưng đột nhiên cứng lại.
Cơ thể ấm áp lập tức trở nên lạnh lẽo, lông tơ dựng thẳng lên.
Bên cạnh cái giá, trên tấm kính mờ ẩn ẩn hiện lên một bóng dáng màu đen.
Lâm Chiêu Vân run rẩy hỏi hệ thông: "Thứ, thứ gì vậy?"Cậu rất sợ bóng đen trước mắt sẽ chuyển động, càng nghĩ da đầu càng cảm thấy tê dại, cả người cứng đờ nhìn chằm chằm cửa sổ.
Mà thứ kia vẫn không nhúc nhích!"Chắc, chắc có cái gì đó vướng ở ngoài cửa sổ đúng không?"Cậu tự an ủi bản thân như vậy
Nhưng khi cậu mặc quần áo chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, theo bản năng mà liếc về phía cửa sổ, hô hấp lập tức bị cướp đi, cơ thể cũng như bị rút cạn máu, không thể cử động.
Không thấy... Bóng đen kia đâu nữa!.
1
Lâm Chiêu Vân cẩn thận nhớ lại, lúc vào phòng tắm cậu có nhìn cửa sổ, khi đó hẳn là không có ai.
Nói cách khác, sau khi cậu đi vào thì bóng đen kia mới xuất hiện.
Vậy nên, vừa nãy có lẽ có người đứng ở cửa sổ, không biết đã đứng bao lâu.
Trong phòng không có tiếng động, bên ngoài mưa phùn rào rào.
Tiếng tim đập "Bùm bùm bùm" của Lâm Chiêu Vân cơ hồ phủ lên tiếng mưa rơi, cậu đứng tại chỗ không dám cử động, cả người đều đã tê rần.
Cậu không nhìn thấy, nhưng người xem lại nhìn thấy quá trình bóng đen chậm rãi di chuyển rồi biến mất, tất cả mọi người đều kêu gào.
Khoảng nửa phút sau, khí lạnh trên người biến mất, Lâm Chiêu Vân mới hồi hồn, nhưng cậu lại không chạy ra bên ngoài.
"Là cái gì...?" Lâm Chiêu Vân run giọng hỏi, nhưng không ai trả lời cậu.
Đầu ngón tay cầm khăn tắm không khỏi run rẩy, nhưng cậu bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, ma xui quỷ khiến chậm rãi đi tới trước cửa sổ, vươn tay lau đi tầng hơi nước trên mặt kính.
Ngoài cửa sổ không có ai.
"Là tôi hoa mắt đúng không, bên ngoài không có gì cả." Lâm Chiêu Vân khẽ cong khoé môi.
Số 886 bỗng nhiên nói: [ Có ].
Lời nói của hệ thống làm nhiệt độ ấm áp trong phòng tắm lập túc giảm xuống.
Lâm Chiêu Vân nhanh chóng quấn khăn tắm, cầm quần áo chạy ra bên ngoài.
Rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lâm Chiêu Vân không né được nên bị lực lượng bên ngoài đẩy ngã xuống mặt đất.
"A..."Còn chưa bước vào, người đàn ông đã nghe thấy một tiếng kêu ngắn ngủi.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, trên trán thiếu niên mang theo vệt nước chưa lau khô, khuôn mặt nhỏ mờ mịt ngồi dưới đất.
Lâm Chiêu Vân đau tới nỗi không quan tâm được chuyện gì khác, cậu co chân co tay về liên tục xuýt xoa.
Người đàn ông trên người đầy vết xăm đứng ngoài cửa nhìn cậu với ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Hắn ngồi xổm xuống, hốc mắt rất sâu, ánh mắt mang theo sự xâm lược mạnh mẽ dừng trên khuôn mặt của thiếu niên.
Hắn cong môi cười: "Mới tới à?"Người đàn ông này không mặc gì cả, làn da rất trắng, hình xăm như từng con rắn quỷ dị màu đen quấn quanh cơ thể hắn, trong phòng tắm tối tăm có vẻ đáng sợ gấp mấy lần.
Hắn đột nhiên duỗi tay vén những sợi tóc bên mái của cậu sang một bên, nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu, một khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp.
Lâm Chiêu Vân xấu hổ kéo khăn tắm của mình, vòng eo nhỏ hẹp biến mất dưới lớp khăn tắm dày, cậu chậm rãi ngồi dậy, dùng hết can đảm chào hỏi: "Tôi, tôi tên là Lâm Chiêu Vân."
"Anthony."
3
Sau khi đầu vai xanh xanh tím tím được nước ấm cọ rửa, vết bầm trên vai như bị dùng thuốc màu bôi lên vậy.
"Ai làm?"Ánh mắt của người đàn ông di chuyển trên người cậu, tầm mắt từ từ đi xuống, từ gương mặt chậm rãi rơi xuống đầu gối hồng nhạt, lại đến bàn chân nho nhỏ.
"Để tôi đoán xem là ở căn phòng thứ mấy.
Phòng thứ nhất, Albon, tên tội phạm giết người mắc chứng cuồng loạn, chỉ có những đứa bé xinh đẹp đi nhờ xe hắn ta mới dừng lại, vài ngày sau sẽ phát hiện thi thể bị tách rời trong rừng núi hoang vắng."
Sắc mặt của Lâm Chiêu Vân lập tức tái đi, cậu không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm, đầu ngón tay non mịn nắm chặt lấy khăn tắm của mình.
Nhìn thấy phản ứng của cậu sau khi nghe thấy lời mình nói, người đàn ông nở một nụ cười xấu xa.
"Đừng lo lắng, ở trong đây hắn không thể giết người một cách tuỳ tiện, nhưng những đam mê đó của hắn thì chưa biết được."
"Chọn tôi, thế nào?"
1
Lâm Chiêu Vân không hiểu ý trong lời nói của Anthony, nhưng sau khi liên tưởng đến những gì Lance nói, đôi môi lập tức trở nên trắng bệch.
"Tôi, tôi không biết anh đang nói gì, tôi muốn đi ra ngoài..."Khi nghiêng người đi ra phòng tắm, cậu rũ mắt không dám nhìn hắn, thậm chí còn khẽ hít bụng lại.
Ngay khi khoảng cách giữa cậu và đối phương gần nhất, hắn bỗng nhiên cúi xuống hít một hơi thật sâu ở cần cổ của cậu, chóp mũi lập tức ngửi thấy một mùi hương chưa từng ngửi qua.
Trong chớp mắt, cậu như có ảo giác, bên tai như nghe thấy tiếng nuốt, làm cậu sợ tới nỗi lông tơ bên cổ dựng thẳng lên.
"Mùi gì, rất thơm."
"Tôi dùng sữa tắm thống nhất phát..."
Khuôn mặt của cậu sắp nhăn lại với nhau, lắp bắp giải thích, nói xong lập tức chạy về giường của mình, chui vào trong chăn, không hề nhìn hắn.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bọc nhỏ trong chăn một lúc lâu mới đi vào phòng tắm.
Chờ đến khi bên trong vang lên tiếng nước chảy, Lâm Chiêu Vân mới ló đầu ra, nhanh chóng lấy quần áo.
"Đây là cái gì...?"Lâm Chiêu Vân nhìn chằm chằm chiếc quần lót mỏng trên tay vài giây, lập tức ném ra xa.
Một cái quần lót màu hồng dành cho nữ.
Khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân đỏ bừng, ngay từ đầu là cảm thấy thẹn, sau đó là xấu hổ và giận dữ.
Là lấy sai à?Không thể nào, ở đây không có phụ nữ, là có người cố ý làm vậy.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, mới dùng đầu ngón tay lấy miếng vải màu hồng nhạt kia về.
Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, cậu vội vội vàng vàng giấu quần lót xuống dưới gối, thay quần áo người bệnh.
Bên trong trống rỗng cực kỳ khó chịu, bị vải dệt thô ráp của quần áo ma sát, rõ ràng là không thoải mái lại muốn cọ nhiều hơn.
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông bước ra từ căn phòng đầy hơi nước, hắn không mặc gì cả, toàn thân trần trụi với cơ bắp rắn chắc, cơ bắp trên cẳng chân nhìn qua ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Hắn đứng giữa phòng mặc quần áo, sau khi mặc xong bỗng nhiên đi về phía cậu.
Lâm Chiêu Vân bất ngờ, nhìn thấy hắn rút ra thứ gì đó từ trên đầu giường của mình rồi giấu ra sau lưng.
Cậu vội vội vàng vàng lùi về phía sau, sau eo chạm đến đầu giường, hai chân co lại, đầu gối chạm tới cằm.
"Sao, sao thế?"
Anthony dáng người cao lớn, hắn chống một tay lên đầu giường, thân hình cao ráo cộng thêm việc tập thể hình hàng ngày bao phủ cả cơ thể cậu.
Thiếu niên nho nhỏ co người ngồi trên giường, cho dù trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân vừa xấu vừa ngốc nghếch, Anthony vẫn bị cần cổ trắng nõn mềm mại dẫn tới khoé mắt giật giật, cổ họng khô khốc.
Nhưng Lâm Chiêu Vân lại rơi vào sợ hãi.
Hắn đang giấu thứ gì ở sau lưng.
Là dao sao?
Anthony cúi đầu, khoảng cách này làm hắn có thể cảm nhận được hô hấp mỏng manh, run rẩy của cậu.
Hàng mi dài run rồi lại run, mùi hương kia còn rõ ràng hơn cả lúc trước, thơm tới nỗi làm sống lưng hắn cứng lại.