"Vậy được rồi," Lưu Hiểu Yến thực sự không thể chịu nổi nữa, cô tin tưởng vào thái độ làm người của Trương Vũ, cùng lắm thì sáng mai đến sớm thay ca.
Trương Vũ đóng cửa lại, trong lòng rất căng thẳng, không nghĩ tới bởi vì cô rơi xuống nước mà hai người lại có thể tiếp xúc gần gũi như vậy, Trương Vũ ngồi trên ghế, không chớp mắt nhìn khuôn mặt của Vương Tiểu Thanh.
Bỗng nhiên, Trương Vũ nhớ lại khi Vương Tiểu Thanh rơi xuống nước, anh đã thấy Trương Hồng Châu hoảng loạn bỏ chạy, không biết có phải cô ta đẩy hay không, việc này phải chờ Vương Tiểu Thanh tỉnh lại mới biết được.
Nhìn Vương Tiểu Thanh một lúc, lại chợp mắt nghỉ ngơi, cứ như vậy đến sáng.
"Anh Trương, tôi đến rồi," Lưu Hiểu Yến đến khi trời còn mờ sáng, cô sợ người khác nhìn thấy Trương Vũ ở đây, cô nam quả nữ ở chung khó giải thích.
"Được, vậy tôi đi về trước. À, lát nữa tôi sẽ giúp hai người xin nghỉ phép với đội trưởng. Hôm nay cô chăm sóc cô ấy vất vả rồi," Trương Vũ chuẩn bị đi gặp đội trưởng xin nghỉ phép.
"Được, không sao, đây là việc tôi nên làm, anh cũng mau đi nghỉ đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT