"Bà ơi, có phải bà bị bệnh hay không? Cháu thấy mặt bà xanh xao quá”. Vương Tiểu Thanh vừa lên xe bò đã nhận ra bà cụ trên xe trông có vẻ đang ốm.
"Đúng vậy, mấy ngày nay có chút choáng váng đầu, thầy lang trong thôn cũng không biết nguyên nhân. Bà đã nói nằm vài ngày sẽ khỏi thôi, nhưng ông cụ nhất định muốn đưa bà đi bệnh viện khám," bà cụ nói xong còn liếc nhìn ông cụ một cái.
"Bà ơi, đó là vì ông lo lắng cho bà. Nhưng cháu thấy bà nói chuyện hăng hái như vậy, chắc không có gì nghiêm trọng đâu, có thể bà đang bị thiếu máu," Vương Tiểu Thanh cũng có triệu chứng thiếu máu, triệu chứng kinh điển là choáng váng đầu óc, đứng lên phải đứng từ từ. Nếu không, có thể sẽ ngã sấp mặt, nhưng từ khi uống nước suối Linh Tuyền, cô không còn chóng mặt nữa.
"Bà ơi, nước này cháu có cho thêm đường vào, bà uống một chút sẽ thấy đỡ hơn," Vương Tiểu Thanh lấy bình nước của cô, định rót vào bình nước của bà cụ.
"Ôi trời, không được, không được đâu, cháu gái, đường quý lắm," bà cụ liên tục xua tay.
"Bà ơi, nếu bà nói như vậy, cháu đành phải xuống xe vậy," Vương Tiểu Thanh biết bà cụ ngượng ngùng.
"Được rồi, được rồi, bà uống. Cháu gái thật tốt bụng, đúng là người tốt," bà cụ cảm động không thôi, lại nghĩ đến con cái của mình, bà bị bệnh mà chẳng thấy đứa nào đến thăm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT