Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh, trời dần vén lên một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Tiếng gà gáy kéo dài, vang vọng trong không gian tĩnh mịch lại có phần uể oải, thiếu đi sinh khí.
Khương Phức Oánh trở mình, khẽ thở dài một hơi thật dài.
Liền hai đêm nàng chưa từng có được giấc ngủ an ổn, đôi mắt vương nét mệt mỏi, quầng thâm hằn rõ, thần sắc cũng vì thế mà nhạt đi đôi phần.
Tâm trí nàng cứ mãi trằn trọc, luôn có cảm giác bản thân quá mức vội vàng. Chưa kịp đợi tình ý dần dà thấm sâu, đã vội vã thổ lộ, chẳng những thiếu đi sự từng trải chín chắn, mà còn chẳng toan tính chu toàn.  
Lẽ ra, nàng nên thong dong hơn, chờ cho thời cơ đến mức viên mãn, như một ván cờ đã bày sẵn thế trận, chỉ cần vững vàng mà đi bước cuối cùng.
… Có lẽ tư thái của nàng vẫn chưa đủ thập phần thỏa đáng. Nàng không muốn để lộ dáng vẻ như thể không có chàng thì không được, điều ấy thực khiến người ta cảm thấy thất thố.
Nhưng nếu quá mức cao ngạo, lại chẳng khác nào cậy thế hiếp người như Trương gia.  Dẫu nàng không phải tiểu thư khuê các quá mức rập khuôn lễ giáo, nhưng cũng tuyệt đối không muốn trở thành kẻ khiến người ta chê cười.
Thật là đau đầu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play