“Đang lo lắng sao?” – Tạ Dật Huân cúi xuống nói với Hàn Tiêu.
“Phải!” – Hàn Tiêu thành thật gật đầu. Y sao có thể không lo lắng đây? Dù rằng đã biết trước đây cũng có những trường hợp nam tử mang thai nhưng những chuyện đó đều rất mơ hồ, đến một chút cảm giác chân thật cũng không có.
Nhưng y cũng không thể không thừa nhận rằng Đại sư phụ nói rất có lý. Tuy rằng lúc Nhị sư phụ kê đơn thuốc cho y uống hoàn toàn không nghĩ xa xôi đến thế, nhưng nếu y thật sự có thể hạ sinh một hài tử, thì những kẻ có mưu toan hiến mình vào Vương phủ đảm nhận trách nhiệm kế thừa huyết thống sẽ không còn cơ hội nữa.
Vậy thì đối với bọn y sẽ là một việc rất tốt. Hơn nữa lúc Hàn Tiêu xoa bụng mình thì chợt nhớ đến y từng cho rằng bản thân cả đời này cũng sẽ không thể có được một hài tử, thế mà nay cư nhiên lại được ban cho rồi.
Tạ Dật Huân ôm Hàn Tiêu đi về phía nội thất – “Mau trở về nghỉ ngơi, ta phải tiến cung tra cứu vài chuyện. Ngươi phải nhớ không được suy nghĩ linh tinh, có biết không?”
“Ta biết rồi!”
Tạ Dật Huân áp trán mình vào trán Hàn Tiêu, ôn nhu an ủi – “Tiểu cữu cữu đã nói rồi, mọi chuyện đã có bọn ta lo liệu, ngươi không cần để ý gì cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT