Thường Hoan bất mãn nhưng chung quy vẫn luyến tiếc không nỡ rời xa ta, cuối cùng cũng theo ta đến Vương phủ. Đứng ở viện tử mà Vương gia an bài cho chúng ta, Thường Hoan tức giận quở trách, ta chỉ thản nhiên nhíu mày, Thường Hoan sao lại cứ luôn như thế.
Người với người phải ở chung cùng nhau thì mới có thể biết ai xấu ai tốt. Thường Hoan đối với tất cả mọi người lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, lúc nào cũng cho rằng mọi người thèm khát dung mạo nó, ai cũng không có lòng tốt.
Ta biết Thường Hoan trước đây đã trải qua những chuyện gì nhưng cũng đã nhiều năm qua đi như vậy rồi, nó đã tiếp xúc rất nhiều người, trong đó cũng có người là thực tốt với nó, không ẩn chứa tà tâm, thế nhưng Thường Hoan cứ mãi giữ rịt lấy cánh cửa không chịu bước ra ngoài nửa bước.
Ta cất tiếng ngăn Thường Hoan lại bởi ta không hy vọng nó cả đời chỉ biết lấy oán giận làm thành thói quen cho mình. Thường Hoan không còn nhỏ nữa, cần phải lớn lên rồi.
Thường Hoan thở phì phì đứng ở một bên. Nó đối với ta không dám cãi lời nên chỉ có thể mang cảm xúc giấu lại vào trong lòng. Đúng lúc này Tiêu Nhi đến thăm chúng ta, Thường Hoan như tìm được nơi trút giận, phát ra lời nói châm chọc Tiêu Nhi, nói nó là nam sủng.
Nam sủng, lời này chạm vào vết thương xưa cũ khiến lòng ta đau đến tê tái. Lời này nó nói Tiêu Nhi nhưng vào đến tai ta thì không có cách nào chấp nhận nổi.
Ta hổn hển thở, đưa tay tát Thường Hoan một cái, lời răn dạy cũng theo đó mà tuôn ra. Thường Hoan ngơ ngác nhìn ta, trong mắt có một nỗi bi thương vô hạn. Ta chợt có chút không đành lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT