Chương 127
Ta đứng trước bàn viết một số hoa lâm thiếp. Nhìn từng mảng ký tự bằng mực đen xuất hiện trên giấy Tuyên Thành, lòng ta càng thêm mờ mịt. Lời nói của Dật Huân hôm đó cứ mãi lẩn khuất đâu đó trong ta. 
Dật Huân, hắn vì sao lại cố chấp với ta đến thế? Là vì thích ta, yêu ta hay chỉ đơn giản là thứ gì chưa chiếm được thì sẽ luôn ham thích?
Ta thở dài buông bút, ánh mắt vô tình chạm đến bên một tờ giấy màu trắng đang lộ góc ra ngoài ngay bên cạnh. Ta thuận tay rút ra thì thấy đó là một phong thư. Ta nhớ hôm nọ Dật Huân nhận được thư này cùng với cả mớ công văn, lúc ấy hắn hơi nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ như sự xuất hiện của nó là nằm ngoài sở liệu. 
Hắn trầm tư mở thư ra xem, xem xong một lời cũng chẳng nói, cứ thế bỏ lại vào phong bì. Nhưng tại sao hắn lại không thu hồi mà tùy tiện để lá thư lại nơi này? Ta nghĩ thấy lạ bèn cầm thư lên xem, thấy bên ngoài có mấy chữ bay bướm đập vào mắt “Vũ Duệ Vương gia thân khải”, rõ là thủ bút của nữ tử. 
Nghĩ đến là nữ tử thì ta chợt thấy nôn nao. Vốn cứ cho rằng đây là thư của Lăng Vũ hoặc Tố Tuyền gửi đến, nào ai biết đâu là của một nữ tử. Nhưng nữ tử này là ai? Ta đoán nàng ấy hẳn cũng phải là người có vai vế thân phận, bằng không vì sao thư của nàng lại được khoái mã đưa đến cùng với công văn chứ? 
Đến đây thì lòng ta có hơi rối loạn, không biết Dật Huân cùng người viết thư có quan hệ thế nào. Nàng ta vì sao phải biên thư cho Dật Huân, nàng viết những gì trong ấy? Ta cầm thư trong tay, lòng cứ mãi chần chờ chẳng biết nên xem hay không. Xem thì xâm phạm sự riêng tư của người khác, không xem thì không an lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play