Chương 120
Ta mơ mơ màng màng ngồi dậy, khẽ nheo mắt nhìn quanh chỗ ngủ xa lạ, hình như đây là chỗ của Dật Huân. Ta ôm chăn ngồi ngẩn người trên giường. Thân thể đau đớn khiến ta xác định được chuyện hôm qua không phải là một giấc mộng. 
Dật Huân thật sự đã đến đây, nhưng hắn vì sao lại đến? A, đúng rồi, hắn bảo là Tề Viễn Quy truyền tin về nói ta trạng thái không tốt.
Hắn vì vậy mà đến sao? Đầu óc của ta vẫn còn rất lẫn lộn nên chưa thể ráp nối mọi tình tiết lại thành một câu chuyện hợp lý. 
Sau đó ta nhớ đến một vấn đề trọng yếu, hình như ta đã ở trước mặt hắn khóc lóc thảm thiết một hồi, khoan, chưa đủ, còn cả lúc làm việc ấy lại khóc tiếp lần thứ hai nữa. Như vậy thì ta càng lúc càng mất mặt rồi.
“Tỉnh rồi sao?” – giọng nói của Dật Huân từ ngoài cửa truyền đến. Ta quay đầu nhìn thấy hôm nay hắn vận áo khoác ngoài xanh nhạt, bên hông buộc một dải đai lưng màu tuyết bạc, điểm thêm một mảnh ngọc bội thanh ngọc bàn vân, bên dưới là trường bào màu thiên thanh tiệp màu với màu xanh của tay áo trong. Mái tóc dài dùng trâm bạch ngọc kết chặt, đuôi tóc thả lơi, nhẹ nhàng đong đưa theo từng bước đi của hắn. 
Ta kinh ngạc nhìn hắn. Dật Huân như thế này thật là phong tình vạn chủng mà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play