Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Cố Triệt và Vương thị, Diệp Âm mới có thời gian để chăm sóc vết thương của mình. Cô đã trì hoãn quá lâu, giờ đây, khi tháo băng ra, vết thương vẫn còn sót lại những mảnh vải vụn, và khi cô xử lý, máu lại trào ra.
Cô không cảm thấy gì cả, chỉ lặng lẽ băng bó vết thương, rồi thay một bộ quần áo đơn giản.
Diệp Âm đi đến bên tường, thổi tắt ngọn đèn. Ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng tắt, bóng tối vô biên lặng lẽ tràn ngập căn hầm, như một làn sóng cuồn cuộn ập đến, yên tĩnh đến mức gần như có thể làm người ta ngạt thở. Cảm giác mất mát và cô độc bất chợt ấy gần như khiến cô sụp đổ.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này, không phát ra một tiếng động nào, chỉ lặng lẽ khóc trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cho đến khi ngất đi. Đợi đến hôm sau, mặc kệ vết thương trên tay có nghiêm trọng ra sao, cô vẫn sẽ lại tiếp tục cầm vũ khí lên.
Diệp Âm di chuyển hai bước, lần lượt sờ trán của Vương thị và Cố Triệt. Vương thị vẫn ổn, nhưng cơ thể Cố Triệt lại lạnh toát, nếu chú ý sẽ dễ dàng cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra.
Cô suy nghĩ một chút, rồi nằm xuống bên cạnh Cố Triệt, ôm chặt lấy chàng. Có lẽ Cố Triệt cần cô, nhưng có lẽ cô cũng không quen với cô đơn, nên cuối cùng lại cần một chút an ủi.
Nhắm mắt lại, Diệp Âm rất nhanh ngủ thiếp đi, cô cũng rất mệt.
Sương đêm lạnh buốt, nam tử nằm trên tấm ván gỗ khẽ cau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra.
Lúc phát hiện huân hương trong phòng có điều bất thường, Cố Triệt đã cảnh giác, nhưng không ngờ rằng thức ăn mà chàng dùng trước đó đã bị động tay động chân.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT