“Chị có nghe thấy những gì họ nói không? Người bên trái, xương gò má cao kia là chị họ của tôi. Chị ấy vừa nói muốn mời tôi ăn kem, phiền chị lấy mỗi loại kem trên quầy cho tôi một phần. Cảm ơn.”
Ngừng một chút, Kỷ Hòa như sợ người phục vụ sẽ chần chừ nên bổ sung thêm:
“Chị ấy mặc chiếc váy trị giá hơn một vạn tệ, gia đình cũng rất giàu. Chị cứ yên tâm gói lại cho tôi, đừng lo lắng rằng chị ấy không trả được tiền.”
Chiếc váy đó, cô biết giá cả cũng là nhờ Kỷ Âm từng cố ý gửi tin nhắn khoe khoang với chủ cũ của thân thể này. Nếu không thì cho dù chiếc váy ấy đặt trước mặt cô, cô cũng chẳng buồn quan tâm.
Người phục vụ đứng ở quầy từ nãy giờ đã quan sát toàn bộ câu chuyện. Trong lòng vốn dĩ chẳng có thiện cảm gì với Kỷ Âm. Nghèo thì đã sao? Nghèo chẳng phải là tội lỗi gì! Dù cô làm công ở đây, nhưng số tiền để mua những hộp kem này cũng là thứ cô chẳng bao giờ dám mơ đến.
Nghe xong lời Kỷ Hòa, không chút do dự, người phục vụ nhanh chóng tìm một túi lớn, cẩn thận lấy từng hộp kem, mỗi loại một hộp, bỏ đầy hai túi lớn rồi trao cho Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa cầm lấy túi kem, không quên quay đầu lại mỉm cười gật đầu với Kỷ Âm:
“Cảm ơn chị đã tặng tôi kem. Lần sau nếu có ý mời tôi ăn cơm, nhớ gọi điện trước cho tôi nhé.”
Nói xong, cô không để ý đến phản ứng của những người xung quanh, lách qua đám đông và rời đi thẳng một cách gọn gàng, không ngoảnh lại.
Phía sau, Kỷ Âm tức giận đến mức giậm chân thình thịch, hét lớn:
“Cô quay lại đây ngay! Ai nói muốn mời cô ăn kem hả?!”
Nhưng vừa định xoay người bỏ đi, cô đã bị người phục vụ gọi giật lại, giọng nói rõ ràng vang lên:
“Thưa cô, tổng cộng là 5264 tệ. Xin hỏi cô muốn thanh toán bằng cách nào?”
Kỷ Âm tái mặt, lắp bắp:
“Cô… cô…”
…………
Kỷ Hòa không để tâm nhiều đến những lời của Kỷ Âm, tay xách hộp kem, trong lòng tràn đầy vui sướng. Những lời trách móc của Kỷ Âm, có lẽ đối với một đứa trẻ mười mấy tuổi là sự tổn thương sâu sắc, nhưng với cô thì chẳng ảnh hưởng gì. Thậm chí, cô còn hy vọng những oán trách kiểu đó cứ xuất hiện thêm vài lần nữa thì càng tốt!
Nếu như Kỷ Âm không mời cô đi ăn kem, mà mời cô tới nhà hàng, cô chắc chắn sẽ ăn tới khi Kỷ Âm phải phá sản, không chừa một đồng. Đúng là một ý nghĩ đáng sợ!
Kỷ Hòa cất phần lớn số kem vào không gian của mình, chỉ lấy ra một hộp vị hương thảo, rồi tìm một chỗ mát mẻ để ngồi thưởng thức. Ngay khi nếm miếng đầu tiên, mắt cô sáng lên. Phải nói rằng, hương vị thật sự tuyệt vời, khác hẳn với những cây kem 2 đồng 5 ở siêu thị.
Kem có vị sữa thơm béo ngậy, mềm mịn như lụa, tan ngay trong miệng, mang lại cảm giác sảng khoái không gì sánh được. Trong cái nắng gay gắt của mùa hè, được ăn một hộp kem như thế này thì đúng là không còn gì bằng!
Khi vừa ăn hết hộp kem, trước mặt cô bỗng xuất hiện một người, lịch sự đưa cho cô một tờ truyền đơn:
“Chào cô, hôm nay là ngày khai trương của quán thể nghiệm giấc ngủ nhà chúng tôi. Nếu rảnh, mời cô tới tham gia hoạt động trải nghiệm của chúng tôi.”
Theo phản xạ, Kỷ Hòa định từ chối. Cô chỉ dự định ngồi đây nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ lái xe về nhà. Thời gian đâu mà tham gia mấy hoạt động khai trương?
Nhưng người trước mặt như đoán được ý định của cô, tiếp lời ngay: