Cô ả nhìn cái trán của Hồ Tương Vĩ, lo lắng nói: “Để em đưa anh đi bệnh viện.”
"Anh bảo em đi có nghe không, em bị điếc hả? Nhanh lên, em đi trước đi, anh sẽ đi xung quanh nhìn xem có lẽ có thể tìm được người kia." Hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng giữ lấy sức lực của mình nói: "Em đi trước đi, anh sẽ đi xung quanh nhìn một chút xem có lẽ có thể tìm được người hoặc có thể tìm được manh mối gì đó. Chuyện này mà xử lý không tốt thì chúng ta sẽ chịu thiệt. Đàn ông đàn ang như anh không sao cả nhưng không thể để em chịu ấm ức được. Em về nhà trước đi, mọi chuyện có anh rồi.”
Bạch Vãn Thu nghe vậy cảm động gật đầu, nói thêm mấy câu lúc này mới do dự rời đi. Lúc này sắc mặt của Hồ Tương Vĩ đen lại như muốn nhỏ ra mực, thấp giọng chửi: “Con ngu.”
Hồ Tương Vĩ tức muốn hộc máu nhưng hắn cũng không lừa Bạch Vãn Thu, đúng là hắn đi xung quanh đó tìm người, chuyện này nếu mà để người ta biết được thì mọi thứ sẽ kết thúc. Nhất thời hắn không biết phải làm sao, cũng không biết người kia nghe được nhiều hay ít nữa.
Sắc mặt Hồ Tương Vĩ đen lại.
“Con đàn bà Bạch Vãn Thu ngu xuẩn này, thế mà mày lại tìm ông vào lúc này, đúng là đồ sao chổi.”
“Cái thằng Giang Duy Trung độc thân giờ bỗng có vợ dâng tới miệng mà còn không nhanh chóng nhận, còn dám không đồng ý, đúng là cái thứ xui xẻo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play