Cô rất tò mò.
Thím Vân cười đắc ý, vui vẻ nói: “Anh Duy Trung của cháu sắp xem mắt rồi, điều kiện của cô gái đó rất tốt, nhà cán bộ, xinh đẹp, làm người bán vé ở rạp chiếu phim. Cho nên ấy à, thím nghĩ là mẹ cháu nấu ăn ngon hơn thím nhiều, nên muốn nhờ bà ấy làm giúp một bàn tiệc, như thế cũng xem như là biết coi trọng con gái nhà người ta. Hơn nữa thím còn phải mua cá mua thịt, với tay nghề này của thím mà nấu thì lãng phí mấy thứ này lắm, vẫn nên để đầu bếp như mẹ cháu ra tay thì hơn."
Đỗ Quyên: “Vậy được! Đợi mẹ cháu về cháu sẽ nói với mẹ liền.”
“Được!”
Tâm trạng của thím Vân vô cùng tốt, lại khen ngợi cô mấy câu: “Đỗ Quyên, nhìn dáng vẻ này của cháu cũng tốt thật đấy. Nếu cháu mà tìm đối tượng thì chắc là người xếp hàng dài từ khu nhà gia đình đến tỉnh thành mất.” 
Đỗ Quyên phì cười nói đùa: “Thím Vân, thím nói thiếu rồi, cha cháu nói là phải xếp hàng lên tới Vạn Lý Trường Thành luôn.”
Thím Vân vỗ tay: “Ôi trời, thím quên mất cha cháu là ai. Ha ha ha, cái câu này đúng là ông ấy có thể nói ra được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play