"... Thật vậy sao?" Diệp Phỉ Nhân nghĩ đến những con Thái Thản to lớn, có kích cỡ như Godzilla, rồi đùa: "Nếu Ares không muốn chúng ta tốt nghiệp thì cứ nói thẳng."
"Chỉ là một con Thái Thản thôi!" Yên Nặc cười toe toét, "Chúng ta là hệ Cơ Giáp Chiến Đấu cơ mà!"
Diệp Phỉ Nhân nói: "Nhưng mà… tôi vẫn chưa từng thấy cơ giáp thật bao giờ."
Yên Nặc ngạc nhiên: "Sao Ngải Tháp các cậu không có cơ giáp sao?"
Diệp Phỉ Nhân đáp: "Chắc là có đấy, nhưng nơi tôi sống thì không có... Cơ giáp là thứ xa xỉ, bị quản lý rất chặt chẽ, người bình thường không thể nhìn thấy đâu."
Yên Nặc gật đầu hiểu ra:
"... À, đúng rồi. Mà cậu có muốn thử lái cơ giáp không? Tôi có thể dẫn cậu đi!"
"Đi đâu cơ?" Diệp Phỉ Nhân hỏi.
Yên Nặc nói mập mờ: "Tôi có vài 'hàng trữ' nho nhỏ mà..."
Diệp Phỉ Nhân cười, đáp:
"Thôi, để sau vậy! Gần đây huấn luyện mệt lắm, tôi chẳng còn sức mà nghĩ đến mấy thứ lòe loẹt đó đâu."
Cô không muốn nghĩ đến, nhưng có vẻ như Học viện thì lại rất muốn họ trải nghiệm.
Dương Huy dẫn nhóm học sinh hệ Cơ Giáp Chiến Đấu đến tham quan "Khu Trưng Bày và Trải Nghiệm Cơ Giáp Kinh Điển" của Học viện Ares, còn được gọi tắt là "Cơ Giáp Quán".
Vừa bước qua cửa, cả đám học sinh lập tức đồng thanh "Uầy, đỉnh vãi linh hồn!"
Những cỗ cơ giáp khổng lồ đứng sừng sững, toát ra vẻ lạnh lùng của kim loại, từng khớp nối và linh kiện đều tinh xảo đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng. Chúng tỏa ra vẻ đẹp của sức mạnh và sự tàn khốc – đúng chất của những cỗ máy hủy diệt rực rỡ.
Diệp Phỉ Nhân để ý thấy, khi thầy Dương nhìn chằm chằm vào cơ giáp, trong mắt thầy ấy ánh lên một sự dịu dàng kỳ lạ.
Thầy ấy nói:
"Các em có 30 phút để tham quan sáu chiếc cơ giáp trong khu trưng bày. Trước mỗi chiếc đều có thông tin về kích thước, công năng, và tên của các nhà thiết kế."
Đám học sinh hò reo vui sướng, hứng khởi tản ra khắp nơi.
Dương Huy cao giọng nhắc nhở:
"Các em nhớ kỹ, cơ giáp không phải chỉ là những cỗ máy vô tri, mà là chiến hữu thân cận nhất của các em trên chiến trường!"
Diệp Phỉ Nhân từng đọc được những lời tương tự trên Tinh Võng, nhưng nhiều người tỏ ra coi thường suy nghĩ đó.
Đối với phần lớn người, cơ giáp cũng chỉ là vũ khí, chẳng khác gì súng pháo.
Nhưng với Diệp Phỉ Nhân, những lời của Dương Huy lại chạm đến cô.
Chiếc cơ giáp trước mặt cô khoác lên mình một màu xanh quân đội đầy uy nghiêm. Đây là một trong những thế hệ cơ giáp đầu tiên từng tung hoành trên chiến trường. Diệp Phỉ Nhân tiến lại gần, đưa tay chạm vào phần cẳng chân của nó, nơi còn lưu lại một vết lõm nhỏ, như dấu ấn của những trận chiến khốc liệt năm nào.
【Tiểu Thiểm: Đây là một trong những cơ giáp từng ra chiến trường. Ba mươi năm trước, trong cuộc xâm lược của tộc Thái Thản, thế hệ cơ giáp này đã được đưa vào sử dụng. Tiếc thay, do nhiều nguyên nhân, phần lớn chúng đã bị hủy hoại trên chiến trường.】
Diệp Phỉ Nhân lùi lại vài bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào chiếc cơ giáp.
Trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí có cảm giác như nó đang sống.
"Ong——"
Một tiếng động vang lên từ đâu đó trong khu trưng bày, khiến Diệp Phỉ Nhân đứng ngây người.
Cô tròn mắt nhìn khi chiếc cơ giáp thế hệ đầu tiên bắt đầu cử động!
Nó bước lên một bước, rồi chậm rãi quỳ một gối xuống, cúi đầu trước mặt Diệp Phỉ Nhân.
Diệp Phỉ Nhân: ?????
Cơ giáp bỗng nhiên cử động khiến chuông báo động vang lên khắp cơ giáp quán, Dương Huy lập tức sải bước lao tới, kéo Diệp Phỉ Nhân ra sau lưng và quát lớn: "Em làm cái gì vậy?!"
Diệp Phỉ Nhân cũng ngơ ngác, ánh mắt như muốn nói “Đã ai làm gì đâu, đã ai chạm vào đâu”
Dương Huy che chắn cho cô, mắt nhìn chằm chằm vào cỗ cơ giáp khổng lồ đang quỳ gối trước mặt. Khoang điều khiển của nó chỉ cách mặt Dương Huy một chút, thầy ấy có thể thấy rõ ràng bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có ai.
Người phụ trách khu trưng bày cơ giáp hối hả chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền khựng lại, đứng đơ người như trời trồng mất mấy giây.
Dương Huy nhíu mày hỏi:
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?! Các người không kiểm tra hệ thống trước khi cho chúng tôi vào tham quan à?!"
Người phụ trách toát mồ hôi, vội đáp:
"Chiếc cơ giáp thế hệ đầu này thỉnh thoảng gặp vài trục trặc nhỏ, đội bảo trì sẽ có mặt ngay!"
Chẳng mấy chốc, tiếng vù vù cùng chuông báo động cũng im bặt.
Người phụ trách lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cười gượng với Dương Huy:
"Thầy cũng biết đấy, đây là nguyên mẫu thế hệ một, từng thuộc về tướng quân Bạch Sơn Minh. Chúng tôi đã rất cẩn thận bảo dưỡng, nhưng có lẽ do gần đây hệ thống bị trục trặc khi cấp điện cho động cơ dự phòng, hôm nay không biết sao lại bị lỗi hệ thống, nên mới tự di chuyển như vậy..."
Dương Huy lạnh lùng nói:
"Các anh nên cảm thấy may mắn vì nó chỉ cử động nhẹ, chứ không phải rút vũ khí ra!"
"Đương nhiên, đương nhiên," người phụ trách hốt hoảng nói, "Thành thật xin lỗi vì sự cố này, may mà không gây ra tai nạn nghiêm trọng. Em học sinh kia, em không sao chứ?"
Diệp Phỉ Nhân lắc đầu: "Em không sao."
Những học sinh còn lại thì không hiểu sao việc cơ giáp tự động di chuyển lại khiến Dương Huy căng thẳng đến vậy, trái lại, họ càng thêm phấn khích.
Những cỗ cơ giáp cũ kỹ khi đứng yên mang lại cảm giác trang nghiêm và cổ xưa, nhưng khi chúng bắt đầu cử động, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng và đầy sát khí. Không khí dường như thoang thoảng mùi thuốc súng, và hình ảnh những trận chiến đẫm máu, những cuộc va chạm của kim loại và sức mạnh khổng lồ của cơ giáp bỗng chốc hiện ra trong đầu họ, khiến trái tim họ đập rộn ràng.
Đội bảo trì nhanh chóng đến, trèo vào khoang điều khiển và khôi phục cỗ cơ giáp về tư thế đứng thẳng.
Diệp Phỉ Nhân ngẩng đầu nhìn cỗ cơ giáp từ từ đứng dậy, dáng vẻ uy nghiêm đến lạ. Không chỉ cô, tất cả học sinh xung quanh cũng đồng loạt hướng ánh mắt về phía nó, như bị cuốn hút bởi sự hiện diện của một huyền thoại.
Yên Nặc bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí:
"Cỗ này đúng là đồ cổ lỗ sĩ, khớp nối cứng đơ, cử động trông mà chán!"
Diệp Phỉ Nhân liếc nhìn Yên Nặc, lẩm bẩm: "Nhưng tôi thấy nó vẫn ngầu lắm mà!"
Ban đầu, Diệp Phỉ Nhân không có cảm giác đặc biệt gì với cái danh "Hệ Cơ Giáp Chiến Đấu", nhưng sau ngày hôm nay, tất cả đã trở nên thật hơn. Cô bắt đầu cảm thấy kỳ vọng vào chuyên ngành của mình. Có lẽ, đó chính là ý nghĩa thật sự của chuyến tham quan tại khu trưng bày cơ giáp này.
Lúc này, ánh mắt của Yên Nặc cũng đổ dồn về phía cỗ cơ giáp to lớn màu xanh lục kia, cô gật đầu đồng ý: "Phải, đúng là ngầu thật! Thế hệ một vẫn nằm trong top 3 cơ giáp đẹp nhất đấy!"
30 phút trôi qua nhanh chóng, Dương Huy đứng ở cửa cơ giáp quán thổi còi: "Tập hợp!"
Đám học sinh còn lưu luyến mãi không thôi.
Dương Huy nói: "Đừng nhìn nữa, sau này sẽ còn nhiều cơ hội! Các em đều là học sinh của hệ Cơ Giáp Chiến Đấu, chỉ cần học tập chăm chỉ, rồi sẽ có ngày các em được điều khiển cơ giáp và tung hoành trên chiến trường!"