Sau khi gỡ miếng dán điện cực ra, nhân viên kiểm tra tiếc nuối nói: “Tinh thần lực của cô chỉ đạt cấp B, không đủ để được miễn thi.”
Diệp Phỉ Nhân không quá thất vọng, cô vốn không kỳ vọng nhiều vào bài kiểm tra này.
Nhân viên thông báo: “Cô có thể bắt đầu chạy.”
Diệp Phỉ Nhân ngạc nhiên: “Chạy luôn sao?”
Không có thời gian suy nghĩ thêm, cô xoay người và bắt đầu chạy.
Phần đầu tiên là chạy nước rút 100 mét. Đến khi chạm đến vạch đích, cô phải nhặt lấy một chiếc bao tải lớn, đeo lên lưng và chạy thêm 100 mét nữa.
Khi vừa nhặt chiếc bao lên, Diệp Phỉ Nhân đã cảm thấy họng mình khô khốc.
Chiếc bao nặng trĩu, hơi thở của cô trở nên nặng nhọc, bên tai chỉ còn tiếng gió cùng tiếng thở dốc của chính mình, hòa vào nhịp tim đập mạnh.
Chạy hết 100 mét nữa, cô tới vạch dừng, nơi có thể đặt bao xuống.
Phía trước, Diệp Phỉ Nhân thấy nhiều người đã dừng lại ở đây. Khi đến nơi, cô mới hiểu lý do vì sao.
Lúc dỡ bao ra, cơ thể cô thoáng thả lỏng, nhưng chính cái hơi thở nhẹ nhõm đó lại khiến việc tiếp tục trở nên khó khăn hơn nhiều.
Diệp Phỉ Nhân nhắm mắt lại.
Trước mắt hiện lên một thanh tiến độ màu vàng, bên cạnh là một dòng chữ nhỏ.
【Bài kiểm tra thể lực: 200/400】
Diệp Phỉ Nhân ngạc nhiên trong giây lát.
Thanh tiến độ cứ đứng ì ra đó như muốn trêu ngươi, làm cô còn bực hơn cả mấy cơn đau cơ đang hành hạ.
Cô cố gắng chạy nhanh thêm vài bước.
【Bài kiểm tra thể lực: 201/400】
Rồi lần lượt 202, 203... cho đến 308, 309...
Dù đoạn đường sau 200 mét khó khăn hơn rất nhiều, mỗi mét đối với cô như kéo dài vô tận, nhưng cuối cùng Diệp Phỉ Nhân đã hoàn thành bài kiểm tra!
【Bài kiểm tra thể lực: 400/400】
【Tiểu Thiểm: Chúc mừng ký chủ đã mở khóa danh hiệu mới “Chiến binh kiên trì đến cùng”!】
Giọng Diệp Phỉ Nhân khàn đi, cô thở hổn hển một lúc lâu mới có thể thốt ra một câu: “Cảm ơn cậu.”
Nhân viên kiểm tra, người đưa cho cô một chai nước, nói với vẻ bội phục: “Cô là người thứ hai hoàn thành bài kiểm tra hôm nay.”
“Hả?” Diệp Phỉ Nhân nhận chai nước mà không giải thích hiểu lầm về lời cảm ơn, chỉ hỏi: “Chỉ có hai người thôi sao?”
“Đúng vậy, vì thế đối thủ trong phần đấu tay đôi tiếp theo của cô chính là người đầu tiên hoàn thành, cô ấy kia.”
Diệp Phỉ Nhân nhìn theo hướng mà nhân viên chỉ, thấy một cô gái đang ngồi trên bậc thang.
Cô gái khoảng 17-18 tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu đen, khóa kéo kéo kín đến tận cổ, khuôn mặt sắc sảo, mái tóc cắt ngắn cạo sát đầu, chỉ còn lại vài lọn tóc đỏ nổi bật, trông vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ.
Trong hoàn cảnh khác, chắc chắn Diệp Phỉ Nhân sẽ lên mạng hú một câu: 'Chị đẹp, bao nuôi em đi!!'
Nhưng giờ nhìn mái tóc đỏ nổi bật ấy, cô chỉ thấy... đấm là giỏi chứ không đùa được đâu QAQ."
Nhân viên kiểm tra không sắp xếp cho họ thi đấu ngay lập tức.
Đến 5 giờ chiều, khi ánh mặt trời dần khuất sau dãy núi, mới bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu tay đôi.
Diệp Phỉ Nhân hỏi nhân viên xem trước khi thi đấu có thể uống dịch dinh dưỡng không, khi nhận được sự cho phép, cô liền uống lọ dinh dưỡng cao cấp thứ hai trong ngày. Cô cũng để ý thấy đối thủ của mình cũng uống một lọ.
"Chỉ có hai người các cô vượt qua bài kiểm tra thể lực hôm nay, vì vậy sau khi các cô đấu xong, chúng tôi có thể tan ca," nhân viên kiểm tra nói, tay cầm máy tính bảng viết viết vẽ vẽ.