Từ Tử Thanh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt, nhưng lập tức hắn cảm nhận được sau lưng mình vừa lạnh vừa cứng, cúi đầu nhìn xuống, là giường đá. Hắn lúc này xương đau eo mỏi, toàn thân tê dại, mỗi lần cử động đều cảm giác được cơ thể nặng nề, khó chịu đau đớn.
Lúc này hắn mới nhớ ra, hôm qua hắn rõ ràng là cùng bạn tốt Vân Liệt luyện kiếm, sau đó đầu óc dần dần mơ hồ, bây giờ cũng không biết hôm qua có tập đủ ba mươi ngàn lần không nữa, cũng không biết lúc nào mình nằm trên giường. Nghĩ nghĩ, Từ Tử Thanh liền đưa ý thức vào nhẫn trữ vật, gọi Vân Liệt. Nhưng gọi những ba lần vẫn không nghe được tiếng trả lời, hắn liền biết Vân Liệt không có ở trong nhẫn.
Từ Tử Thanh trong lòng “lộp bộp” một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy, đi xuống giường đá. Quả nhiên mỗi một bước đều vô cùng khó chịu.... Hắn thầm cười khổ, nhưng trên mặt thì không thể hiện chút đau đớn gì cả. Dựa vào vách động đi ra cửa, trong động không có ai, cũng không thấy bóng người áo trắng kia. .... Vân huynh đâu, vì sao không thấy?
Từ Tử Thanh hoảng hốt, cắn răng lê hai chân bước nhanh ra ngoài:
“Vân huynh, Vân huynh!”
Cho đến khi một giọng nói lạnh như băng vang lên —— “Chuyện gì?”
Hắn lập tức quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra thanh âm. Thì ra là Từ Tử Thanh từ trong động đi ra, chỉ vội vàng nhìn lướt qua bên phải động phủ, cũng không nhìn bên trái phía trước vách tường phòng nhỏ, nên không nhìn thấy một người đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Từ Tử Thanh thở phào một tiếng, hai chân lúc nãy mạnh mẽ di chuyển liền lảo đảo sắp ngã xuống. Nhưng hắn không hề ngã xuống, mà được một luồng lực vô hình nâng lên, chỉ khiến cơ thể hắn chao đảo chút liền ngồi vững trên mặt đất.
Từ Tử Thanh cười cười: “Đa tạ Vân huynh.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT