Từ Tử Thanh thầm nghĩ, đến rồi!
Các tu sĩ đến được đây, tự nhiên đều là người có thể vào ngọn Đằng Long. Nhưng bây giờ mọi người chỉ đưa đến ngọn Ngọa Long, tự nhiên không chỉ đơn thuần là xem như ý trong tay mọi người rồi. Bằng không với thần thức của Đường Văn Phi, chỉ lướt qua thì ai có thể giấu diếm được hắn chứ?
Các tu sĩ đều có chút không yên nói: “Mời Đường tiền bối phân phó.”
Đường Văn Phi cười cười: “Các vị đừng khẩn trương, chỉ là một cuộc kiểm tra nho nhỏ thôi. Chuyện Thăng Long Môn mười năm mở một lần, các đại tông phái của đại thế giới Khuynh Vẫn đều rất coi trọng chuyện này. Ta thân là người trông cửa, tự nhiên cũng không thể qua loa cho xong được.”
Lời vừa chấm dứt, mọi người lại thêm lo lắng. Đường Văn Phi không nói gì nữa, chỉ vươn tay ra phía trước, phất một cái, một bức tường ngọc bích cao gần ba mét hiện ra trước mắt mọi người, trắng xóa bóng loáng, không chút khuyết điểm.
Ngọc bích? Các tu sĩ đều nghi hoặc. Bảo quang trên ngọc bích long lanh, trông không phải vật phàm, tuy là màu trắng, lại không giống như bạch ngọc họ thường sử dụng. Chỉ xem linh khí và cấp bậc thì đã cách xa như trời với đất. Nhưng Đường Văn Phi lấy ngọc bích ra làm gì vậy?
Đường Văn Phi cũng không phải người thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Bắt đầu từ bây giờ, ta gọi tên ai, người đó hãy đến gần ngọc bích, đưa linh lực trong cơ thể vào trong ngọc bích, cho đến khi ngọc bích đổi màu thì dừng lại.”
Yêu cầu này có chút kỳ quái. Nhưng đại hội Thăng Long Môn có lịch sử lâu đời, mọi người cũng không nghĩ Đường Văn Phi sẽ khó xử bọn họ. Liền cùng nhau đáp: “Xin nghe lời Đường tiền bối.”
Từ Tử Thanh nhìn ngọc bích, cũng không nhìn ra được gì. Hắn lại nghĩ nghĩ, tựa hồ như nắm được gì đó, nhưng vẫn không rõ ràng, thật khiến người ta sốt ruột.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT