Vì thấy được tiềm lực của Từ Tử Thanh, lúc các thiên chi kiêu tử mắt cao hơn đỉnh này nhìn Từ Tử Thanh, thái độ cũng mềm dịu hơn, trong mắt cũng mang theo ý coi trọng. Dù sao thì trước mắt, một hàng người coi như đã bước đầu làm quen với nhau, cũng cùng một suy nghĩ chúng ta đều là đồng minh. Sau, trên đỉnh núi phát ra hai luồng độn quang, trong chớp mắt trước mặt họ bỗng xuất hiện hai người nam trung niên. Bảy người trong nội minh Tán tu minh đồng thời chắp tay:
“Bành trưởng lão, Ngô trưởng lão.”
Từ Tử Thanh cũng không biết gọi như thế nào, nhưng cũng cùng một lúc chắp tay chào hỏi. Hai vị trưởng lão chỉ gật gật đầu, vẻ mặt vốn không biểu cảm nay càng thêm nghiêm túc. Hai người này không có quan hệ sư đồ gì với bảy người, xưa nay cũng được coi là công chính nghiêm minh, cho nên trên đường tự nhiên sẽ trông coi cẩn thận các thiên tài, không thiên vị bất cứ hai cả.
Thấy mọi người đã chuẩn bị tốt, Bành trưởng lão nâng tay lên, đánh ra một luồng sáng tím. Hào quang bùng nổ giữa không trung, xung quanh lập tức sáng ngời. Sau khi hào quang tan biến, trên trời bỗng hiện ra một chiếc xe ngựa màu tím, còn tỏa ra ánh sáng của các pháp thuật bảo vệ bố trí ở trên, hoa văn cùng trang trí trên xe ngựa trông rất tinh xảo, có vẻ vô cùng quý giá lộng lẫy.
Kéo xe ngựa là dị thú cùng loài, cái đầu giống như ngựa lại giống như dê, lông màu trắng như tuyết, hơi thở cũng rất dịu ngoan. Dị thú này Từ Tử Thanh chưa thấy qua, có vẻ rất khác với các yêu thú mà hắn thường xuyên thấy trước đây. Yêu thú hắn thấy qua đều là tính tình hung hãn, cho dù không ăn thịt người, cũng tỏa ra hơi thở khát máu cuồng bạo. Nhưng hai con dị thú này không những tính tình dịu ngoan, còn không tỏa ra hơi thở khát máu, chỉ có khí chất tinh khiết khiến người cảm thấy dễ chịu thôi. Nghĩ nghĩ, hắn liền xác định, đây là linh thú.
Chỗ khác nhau lớn nhất giữa linh thú và yêu thú chính là, tất cả linh thú đều không ăn thịt người, thậm chí có rất nhiều con ngay cả thịt động vật cũng không ăn, gần như ăn cỏ thôi. Quan hệ giữa linh thú và tu sĩ cũng tốt hơn rất nhiều so với yêu thú và tu sĩ. Từ trước đến nay có không ít linh thú kết liên minh với tu sĩ, cũng có linh thú tự nguyện trông coi cửa cho tông phái, được các đệ tử kính trọng như trưởng bối, đời đời đều như thế. Theo cái nhìn của Từ Tử Thanh thì yêu thú và linh thú cũng giống như động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ kiếp trước hắn thấy mà thôi. Loài đầu tiên nhất định phải bị giết, đại bộ phận đều bị con người chán ghét, loài sau thì được yêu thích.
Ý nghĩ xẹt qua đầu, hắn lại nhìn xe ngựa giữa không trung. Chỉ thấy xe ngựa phát sáng, cửa xe mở ra.
Ngô trưởng lão dùng giọng nói nghiêm túc cứng nhắc kêu: “Canh giờ đã đến, lên xe thôi.”
Dứt lời, cơ thể ông lóe lên, chớp mắt đã ngồi trên lưng của linh thú bên trái. Bành trưởng lão thì gật đầu bảo mọi người lên, rồi cũng nhún chân, ngồi trên lưng linh thú bên phải. Hai người ngồi vào chỗ mình xong, liền kêu các đệ tử lên xe. Mọi người đều thi triển thủ đoạn của mình, nhanh chóng bay lên đi vào xe ngựa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT