Đỗ Tử Huy càng thêm khó chịu: "Sao? Chỉ cho phép ngươi gọi hắn là 'A Nghiêu', mà không cho phép ta gọi à?"
Rõ ràng y là người quen biết A Nghiêu sớm hơn, nhưng cuối cùng lại để người này làm bạn với A Nghiêu trước. Sau đó, không có tin tức gì, lại còn khiến A Nghiêu nhớ mong, thật sự khiến y không vui.
Mặc dù Đỗ Tử Huy biết rằng hiện nay thân phận và cảnh giới của Từ Tử Thanh đã vượt xa mình, nhưng từ xưa y đã không ưa nổi Từ Tử Thanh, thường trừng mắt nhìn, và dù hiện tại tính tình của y đã trầm ổn hơn nhiều, nhưng đối diện với Từ Tử Thanh, vẫn không thể kìm nén được sự bực bội. Lý do cho điều này... y không phân biệt rõ, dù y tôn trọng thực lực của đối phương, nhưng vẫn không nhịn được. Lời nói tuột ra ngoài miệng mà không kiểm soát được.
Từ Tử Thanh không hề phật lòng, giữa các tu sĩ, dĩ nhiên lấy cảnh giới làm thước đo. Nhưng đối với bạn cũ, việc hắn tiến quá nhanh cũng không cần phải so đo như vậy. Hơn nữa, hắn thấy Đỗ Tử Huy dường như chưa rõ tình cảm của mình, chỉ vì chút ghen tuông mà phát sinh vài cảm xúc lẫn lộn. Đây là chuyện thường tình, không đáng để nổi giận vì điều đó.
Ngược lại, Lạc Nghiêu khẽ ho một tiếng, kéo nhẹ Đỗ Tử Huy.
Đỗ Tử Huy nghĩ Lạc Nghiêu không vui vì y đối đầu với Từ Tử Thanh, dù vẫn còn khó chịu, nhưng cũng cúi đầu nói với Từ Tử Thanh: "Tử Thanh đạo hữu, thất lễ rồi."
Từ Tử Thanh mỉm cười, lời nói mang theo ý vị sâu xa: "Giữa bạn bè không cần khách sáo thế. Nếu ta thật sự giận ngươi, A Nghiêu có lẽ lại tức giận với ta mất."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play