Từ Tử Thanh nghe vậy liền giật mình, ba dây leo còn lại hiện cũng đã quấn lấy người vài tên tu sĩ bắt đầu hút ăn máu thịt. Hắn quay đầu lại nhìn người tới, liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đến mặc một thân áo trắng tơ bạc, đang như cười như không nhìn hắn, tuy lời nói ra có ý trào phúng, nhưng lại không hề có ý ngăn cản.
Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Thì ra là Nam Tranh huynh, làm ta sợ đến nhảy dựng.”
Nam Tranh Nhã từ từ đi tới, nhẹ giọng nói: “Ngươi bây giờ đúng là khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa rồi. Thật không biết ngươi từ đâu tìm ra được loại cây này, uy lực coi như không tệ. Có điều tướng ăn quá khó coi, còn cần dạy dỗ thêm.”
Từ Tử Thanh vẫn mỉm cười đáp: “Dung Cẩn là ta ngoài ý muốn được đến, ở bên ta đã nhiều năm.” Nói đến đây thì thở dài, “Chỉ tiếc từ khi đi theo ta nó ít khi được chắc bụng. Bây giờ có thể để nó thao thiết một bữa ta cũng không muốn câu thúc nó làm gì.”
Huống chi tình hình khi nãy cũng cực nguy hiểm, giữ người lại còn không kịp thì làm gì còn thời gian chú ý đến tướng ăn hay không chứ?
Nam Tranh Nhã nhíu nhíu mày, không đáp lại, chỉ nhìn về phía Dung Cẩn thì thấy nó đâm một chồi non vào người tu sĩ Hóa nguyên hậu kỳ, phiến lá lập tức đỏ lên tựa như hồng ngọc, bên trong như có máu đang lưu chuyển, ánh lên sắc đỏ hổ phách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play