Có thể thấy Thị huyết yêu đằng đúng là không dính vào được, cũng không thể chạm trúng, nếu không sẽ bị nó cuốn chặt không buông cho đến khi nuốt sạch máu thịt thì thôi! Cho dù Từ Tử Thanh là chủ nhân của yêu đằng nhưng lúc này khi thấy Dung Cẩn kéo sau chuỗi thịt máu kia thì trong lòng cũng âm thầm kinh dị không thôi. Cũng hiểu được tại sao sư huynh lại nhiều lần căn dặn hắn phải cẩn thận.
Có điều nếu lần này sư huynh cho phép hắn tới Bình nguyên mãng thú hẳn cũng là đồng ý để hắn cho Dung Cẩn nuốt ăn máu tươi. Dù sao đây cũng là gốc cây bản mạng của hắn, nếu Dung Cẩn không mạnh lên thì hắn cũng không thể sử dụng hết bản lĩnh ghi chép trong “Vạn mộc chủng tâm đại pháp” được.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Từ Tử Thanh truyền đi một ý nghĩ: “Dung Cẩn, trở về.”
Lập tức trong đầu hắn vang lên một giọng nói non nớt: “Mẫu… mẫu thân!”
Trong tiếng nói đó tràn đầy vui mừng. Từ Tử Thanh nghe vậy trong lòng cũng mềm nhũn. Chỉ thấy bốn gốc dây leo nhanh chóng quay về, vây quanh hắn cọ cọ làm nũng, dáng vẻ như hận không thể quấn chặt trên người thiếu niên, càng dán chặt người thiếu niên càng tốt.
Từ Tử Thanh vươn tay vuốt ve dây leo, khẽ cười nói: “Dung Cẩn ăn no chưa?”
Yêu đằng khẽ lắc lư thân dây: “Đói, đói…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT