Một nam tử mặc tử y, tay cầm trường kiếm, đúng là cao thủ Trúc Cơ Từ Tử Phong. Bên cạnh y là một nữ tử mặc hoa phục khuôn mặt kiều diễm, đúng là Mạnh Uyển Khâm. Bây giờ hai người đang liên thủ, cùng một nam tử trung niên có râu đánh với nhau, ngươi tới ta đi, linh quang mãnh liệt.
Lúc này, cách chỗ ba người mấy thước, có rất nhiều thanh niên thiếu nữ tập trung, ai nấy đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, pháp khí của họ đều cầm trong tay hoặc là để trên người, nhưng ánh sáng ảm đạm, không phát động. Mấy trăm người bọn họ cứ đứng yên không nhúc nhích, cũng không biết đang làm gì, lại cũng chẳng có phản ứng gì, linh quang cũng bị che lấp, hoàn toàn không có chút dao động.
Hang động khá lớn, chứa lượng lớn tu sĩ cũng còn dư dả. Chỗ Từ Tử Thanh đứng gần sát bên vách động, cho nên cách khá xa vùng chiến hỏa. Hắn quan sát thật kỹ những tu sĩ khác, trong lòng có chút kỳ lạ. Hắn lại nhìn ba cao nhân tiền bối đánh nhau đến không biết trời đất là gì kia, cũng phát hiện có chỗ không ổn.
Nghĩ đến mấy ngày trước hắn từng ở nhà chính trông thấy trận chiến trên không trung của gia chủ Từ Chính Thiên và Điền Thăng, thanh thế vô cùng lớn, ngay cả khi hắn ở vườn Bách thảo cũng bị chấn kinh sợ hãi. Nhưng hôm nay, ba cao nhân Trúc Cơ đánh nhau, sao lại không bằng một góc ngày hôm đó chứ? Từ Tử Thanh lại suy nghĩ, chỉ sợ trận chiến này cũng không bằng một góc những trận đấu ngày thường của tu sĩ Luyện khí nữa!
Kỳ lạ, rất kỳ lạ.
Từ Tử Thanh tu vi thấp kém, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, vì vậy không nghĩ nữa. Hắn lại quay qua nhìn xung quanh, tìm kiếm Hạ lão đầu. Hắn nhớ rõ, trước khi pháp trận kích hoạt, hắn còn cùng Hạ lão đầu đứng chung một chỗ, sao bây giờ lại không thấy nữa?
Cũng may không bao lâu, hắn đã tìm được Hạ lão đầu. Thì ra Hạ lão đầu đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tẩu thuốc của lão cũng đã khôi phục hình dạng trước khi chưa biến lớn, nằm im trên người lão. Hạ lão đầu vẻ mặt cũng ngơ ngác, hai mắt nhắm lại giống như không nhắm, trông có vẻ rất mơ mơ màng màng. Từ Tử Thanh cảm thấy không ổn, vội vàng chạy qua, dùng tay lắc lắc người lão.
“Hạ quản sự, Hạ quản sự!” Hắn thấp giọng kêu, “Mau tỉnh lại!”
Từ Tử Thanh nhớ đến biểu tình của các tu sĩ và cảnh tượng mình chứng kiến trước khi tỉnh, trong lòng đột nhiên có một suy đoán. Có thể tất cả mọi người đều rơi vào trong ảo trận, nên mới có bộ dạng mơ mơ màng màng này, đứng mãi chẳng nhúc nhích. Vậy thì có lẽ Hạ lão đầu đã bị ảo trận hút mất tinh thần, Từ Tử Thanh vận chuyển linh lực, đánh ra pháp quyết “Thanh tâm chú” đơn giản, vỗ lên mặt Hạ lão đầu.
Pháp quyết này tuy cấp bậc thấp, nhưng chú cũng giống như tên, có tác dụng thanh tâm tĩnh thần, trừ tà ma. Với tu vi bây giờ của Từ Tử Thanh, cũng chỉ có thể dùng chú pháp này. Nhưng cũng may có tác dụng, Hạ lão đầu nhận một thanh tâm chú, phút chốc giật mình một cái, rùng người mở mắt ra. Trên mặt lão vẫn còn sự khủng hoảng, khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Từ Tử Thanh, giống như nhớ đến cái gì đó, rồi lại khôi phục như lúc bình thường.
Hạ lão đầu có kiến thức hiểu biết nhiều hơn Từ Tử Thanh, lão chỉ liếc mắt sơ qua xung quanh thì đã biết tình hình bây giờ như thế nào. Ánh mắt lão rất phức tạp, liếc nhìn Từ Tử Thanh một cái, nói: “Tiểu tử, tâm chí của ngươi rất kiên định, không tệ.”
Từ Tử Thanh thẹn thùng: “Vãn bối bất quá là đánh bậy đánh bạ thôi.”
Kỳ thật ảo trận này có thể nhốt chặt tâm trí nhiều người như vậy thì sao có thể dễ dàng nói thoát ra là thoát ra được chứ? Từ Tử Thanh sở dĩ có thể thoát ra, cũng chỉ vì hắn đã chết một lần, có cảm ứng với sự sống cái chết mà thôi.
Hắn cũng coi như nhân họa đắc phúc, kiếp trước vì bệnh nặng lâu ngày, cho dù tự an ủi bản thân mình như thế nào thì trong lòng cũng đã tích góp oán hận, không cam lòng, một chút một chút, từng ngày một. Hắn mang theo nỗi lòng đó trọng sinh đến thế giới này, tuy nói không quan tâm, nhưng đến ảo cảnh mới biết thì ra nó đã thành tâm ma.
Nếu hắn tu hành lâu ngày, đạo hạnh càng ngày càng cao thâm, khi đó tâm ma làm loạn, chỉ sợ cũng không dễ hàng phục. May mà hắn gặp chuyện này biết được tâm ma ở đâu, vùng vẫy thoát ra, trong phút chốc nỗi lòng rõ ràng hơn xưa rất nhiều. Sau này tiếp tục tu hành, cũng sẽ không bị oán hận, không cam lòng quấy nhiễu nữa!
Hạ lão đầu cũng không nói nhiều với hắn, bây giờ tình huống khẩn cấp như thế nào, lão hiểu hơn Từ Tử Thanh. Rồi giống như chợt nhớ đến cái gì, lão hỏi: “Tiểu tử, ngươi dùng cách gì lay tỉnh ta vậy?”
Từ Tử Thanh đáp: “Vãn bối dùng thanh tâm chú….”
Hạ lão đầu liền khẽ gật đầu: “Lão đầu nhi ta đi kêu tỉnh những người khác, ngươi có thể phóng được thêm mấy pháp thuật thì đi giúp vài người đi.” Nói đến đây, lão ngừng lại một chút, “Nhưng phải kêu tỉnh người Từ gia trước, biết chưa?”
Từ Tử Thanh kinh ngạc, lập tức trả lời: “Vâng, vãn bối đã hiểu.”
Trong động này rất cổ quái, đánh thức được càng nhiều người thì càng tốt. Nhưng không phải là người một nhà thì khó mà đồng lòng làm việc. Hắn và lão đều là người Từ gia, tất nhiên là phải suy nghĩ cho gia tộc trước. Từ Tử Thanh tuy cảm thấy có chút bất an, nhưng hắn cũng biết thân sơ khác nhau, liền làm theo lời Hạ lão đầu.
Vì thế hai người ra tay, đều vỗ thanh tâm chú lên mặt những tu sĩ bị mê hoặc, thuật pháp này quả nhiên có tác dụng, hễ người nào bị dính, trong giây lát đều tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, những tu sĩ này mới biết rõ tình hình bây giờ như thế nào, có xấu hổ, cũng có tức giận, nhưng sau đó đều đi kêu tỉnh những người còn đang bị mê hoặc.
Ba tu sĩ Trúc Cơ kia vẫn đánh nhau vô cùng hăng say, xem ra bị mê hoặc đến không nhẹ. Hạ lão đầu thấy người Từ gia đều đã được đánh thức, suy nghĩ một lúc, liền lắc mình đến phụ cận cuộc hỗn chiến của ba người, bắn một thanh tâm chú lên người Từ Tử Phong! Cho dù có bao nhiêu bất mãn, với tình hình biến hóa kỳ lạ như bây giờ vẫn là không thể cứ tiếp tục để cho ba vị cao nhân tổn hao sức lực vô ích nữa!
Từ Tử Phong tu vi cao thâm, không biết vì nguyên nhân gì mà bị mê hoặc, mới cùng hai người kia đấu đá nhau không ngừng. Bây giờ cho y một chút chỉ điểm, lập tức tỉnh táo lại. Cơ hồ ngay trong một cái chớp mắt, trường kiếm Từ Tử Phong rung lên, thu người rời khỏi cuộc chiến, vẻ mặt y bây giờ cũng vô cùng khó coi. Nhưng lúc này y không có nhiều thời gian tức giận. Ngay lúc y thanh tỉnh, đột nhiên có vô số tia sáng bảy màu óng ánh từ trên đỉnh động rơi xuống, lấp la lấp lánh, chớp động không ngừng, có thể nói là đẹp không sao tả xiết. Nhưng bên trong cảnh đẹp ấy, lại chất chứa sát khí lẫm nhiên.
Có tu sĩ còn chưa thức tỉnh bị tia sáng óng ánh đó dính lên người, chỉ thoáng chốc da thịt biến thành màu đen, thật không ngờ lại ăn mòn da thịt như vậy! Những người còn lại nhìn thấy đều vô cùng kinh sợ, người nào có thể nhúc nhích đều cùng một lúc tránh đi. Tuy là như thế nhưng vẫn có người trúng chiêu, trong phút chốc tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp nơi. Có rất nhiều tu sĩ nhanh trí khởi động pháp khí, pháp khí tỏa ra ánh sáng, thả ra linh quang hộ thân, lúc này mới có thể tránh khỏi tia sáng óng ánh đó.
Từ Tử Thanh cũng kinh sợ, hắn không có pháp khí, phải làm sao đây?
Hạ lão đầu thấy tình huống không ổn, đã sớm khởi động pháp khí, trong phút chốc, linh quang phun ra, bảo vệ toàn thân trên dưới lão. Lão cũng rất cẩn thận, kéo Từ Tử Thanh đến bên người, hai người đều được linh quang của tẩu thuốc bảo vệ, như thế mới không như những tu sĩ khác gặp nạn. Từ Tử Thanh không biết tia sáng óng ánh này là gì, lại thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hạ lão đầu, nhịn không được hỏi: “Hạ quản sự, đó là cái gì vậy?”
Hạ lão đầu lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng có thể Tử Phong công tử biết.”
Hai người liền dời tầm mắt lên trên người Từ Tử Phong.
Từ Tử Phong từ lúc lùi lại, rồi tia sáng óng ánh rơi xuống thì y đã nhận ra nó là cái gì. Y chém ra hai đường kiếm khí, sau hai tiếng “chi chi”, Mạnh Uyển Khâm và Điền Đào cũng tỉnh lại, hai người thấy tình huống hiện giờ cũng vô cùng hoảng sợ. Ba người đều tự bày ra thủ đoạn của mình, một người quanh thân kiếm quang lẫm nhiên, một người vung lụa đỏ trên tay, một người điều khiển một khối ngọc bích bay trên đầu, phút chốc, trong phạm vi năm thước, không hề thấy linh quang rơi xuống.
Từ Tử Phong khí sắc tốt hơn một chút, Mạnh Uyển Khâm và Điền Đào thấy đệ tử vĩ đại của nhà mình bị tia sáng óng ánh tấn công, đều lớn tiếng quát mắng, tung người bay ra ngoài, lần lượt đánh thức đệ tử trong tộc. Tới giây phút này, ba người cũng chẳng có tâm trí tranh đoạt bảo vật nữa, một lòng chỉ muốn bảo vệ càng nhiều đệ tử trong tộc càng hay bấy nhiêu!
Người của Từ gia phản ứng không chậm, từ lúc tia sáng óng ánh kia rơi xuống, phần lớn đã tỉnh lại, tuy lúc đầu có vài người phản ứng chậm, bị thương, nhưng lúc này đều khởi động pháp khí, cũng chẳng có việc gì, lúc nãy ai nấy đều tản ra đi “cứu tỉnh” người của hai gia tộc không có cao nhân Trúc Cơ bảo vệ. Không giống như mấy nhà khác, bây giờ đều đang luống cuống tay chân!
Từ Tử Phong không hỗ trợ, ngược lại di chuyển tầm mắt, cẩn thận tìm tòi trong động. Mắt thấy tia sáng óng ánh không còn nhiều nữa, người của bốn gia tộc khác cũng đã tỉnh lại, trong động bắt đầu xuất hiện biến hóa! Nơi đỉnh động vốn là núi đá màu xám, bình thường không thể bình thương hơn. Nhưng lúc này đột nhiên nứt ra mấy lỗ hỏng, rơi một lớp đá bên ngoài xuống. Từ Tử Thanh ánh mắt cứng lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn!
Tất cả mọi người đều bị biến hóa ở đỉnh động hấp dẫn, ai nấy đều nhìn chăm chú. Lớp đá kia cũng không để mọi người thất vọng, chẳng những dần dần bong tróc ra, còn vỡ vụn thành từng tảng đá nhỏ như đồng tiền. Chỉ trong chớp mắt, đỉnh động bằng phẳng giống như biến thành lớp thạch lân, nhan sắc u ám, càng nhìn càng khiến người ta lạnh cả xương sống!
Với ánh mắt của những tu sĩ kia thì sao có thể không nhìn ra, thạch lân đó rõ ràng không phải do lớp đá bên ngoài bong tróc mà thành, mà là do một đám con bướm màu xám tạo thành! Lúc này, có người kiến thức rộng rãi kêu lên: “Là Thất Thải Huyễn Điệp!”
Ba tu sĩ Trúc Cơ đã sớm biết nó là gì, không để ý đến lời nghị luận xung quanh, chỉ lo bảo vệ những đệ tử vĩ đại bên cạnh. Mỗi người đều có thủ đoạn riêng của mình, đều bắn ra kiếm khí, thuật pháp giết chết bươm bướm xám!
Từ Tử Thanh thấy vẻ mặt kinh hoàng của người nói toạc ra thân phận của bươm bướm xám, liền kinh ngạc hỏi: “Hạ quản sự, Thất Thải Huyễn Điệp là gì vậy?”
Sắc mặt Hạ lão đầu cũng không tốt xem: “Là một loại yêu thú có thể chế tạo ảo cảnh, vô cùng khó giải quyết.”
Từ Tử Thanh hơi hơi hiểu ra, không cần giải thích nhiều lớn, chỉ nhìn thấy Hạ quản sự thả một pháp khí kỳ dị hình móc câu, bắt đầu tấn công vô số bươm bướm trên đỉnh động.
Mọi người đều ra sức giết bướm, trong đó Từ Tử Phong là người phá lệ ra sức, giết nhiều bướm nhất. Y thiên tư cao tuyệt, nhiều năm qua ăn không ít đau khổ mới có thành tựu hôm nay. Nhưng cho dù là như thế, từ trước cũng không chịu qua mệt lớn như vậy.
Lúc y vừa mới vào trong sơn động thì thấy sâu bên trong động, bảo quang rực rỡ, vô cùng chớp mắt. Hai đối thủ vào cùng một lúc với y đồng loạt ra tay tranh đoạt, y tự nhiên cũng phải ra tay. Nhưng Từ Tử Phong lại vạn vạn không ngờ, sơn động này căn bản không phải là động phủ giấu báu vật, ngược lại là sào huyệt của thất thải huyễn điệp!
Từ lúc bọn họ phát hiện ra sơn động này thì cũng là lúc họ rơi vào ảo cảnh mà thất thải huyễn điệp bày ra. Cái gọi là đại trận bảo vệ sơn động, vốn chính là một lời dẫn vào ảo cảnh, chờ đến khi vào được động, ảo thuật của thất thải huyễn điệp lại cao thêm mấy tầng, khiến bọn họ rơi vào trong bẫy. Vì ba người Từ Tử Phong có tu vi cao nhất, ảo cảnh của thất thải huyễn điệp chủ yếu là nhằm vào bọn họ, cho nên thứ ba người nhìn thấy là thứ trong lòng họ mong muốn, di bảo của Đại Năng.
Ngược lại, những đệ tử chưa đến Trúc Cơ, ảo cảnh cho họ thấy là cảnh tượng ở sâu trong nội tâm mà họ không dám đối mặt, vì vậy đều bị mê hoặc. Phải là người có ý chí kiên định như Từ Tử Thanh, mới có thể tự mình giãy dụa thoát ra khỏi ảo cảnh.