Từ Tử Thanh luyện chế sáo trúc thành công, đang muốn chia sẻ niềm vui với sư huynh, lại không ngờ sư huynh đang nhìn về hướng xa xa, hắn cũng nhìn sang theo. Chỉ thấy dưới tàng cây có một cô gái mặc váy vàng, vẻ mặt dịu dàng hiền hòa, đứng cạnh nàng là một cô gái khoác áo bào đen, vẻ mặt lạnh như sương như tuyết, mái tóc đen dài phất phơ theo làn gió khiến cả hai cô gái đều trông có vẻ xinh đẹp mờ ảo. Nhưng Từ Tử Thanh lúc này lại không vì vẻ đẹp đó mà nảy lòng thương hương tiếc ngọc gì. Hắn lúc này chỉ nghĩ chuyện mình và sư huynh cùng luyện chế trúc Thanh tịnh đã bị các nàng nhìn thấy rồi.
Càng nghĩ thì trong lòng càng bất mãn, thanh danh của Như Ý tiên trang cũng không tệ, vậy mà Như Ý Sử nội môn lại lén nhìn trộm bọn họ, dù trong lòng không có ác ý thì cũng không thỏa đáng chút nào cả. Nếu hiểu được cái gọi là lễ phép thì họ nên tránh đi mới đúng.
Rồi hắn lại nhớ đến lúc đúc sáo trúc, sư huynh cùng mình đều phải hết sức chăm chú, bị người rình rập như vậy thật sự là cực kỳ nguy hiểm. Lại thêm dòng giống Khổ trúc tuy hiếm thấy, nhưng vẫn có ghi chép lại. Hắn nghĩ mình tìm không được nên cũng không chú ý ghi nhớ gì, có điều hai nàng kia đều là Kim đan chân nhân, kiến thức rộng rãi, không loại trừ khả năng sẽ nhận ra, nếu vậy không biết sẽ có phiền toái gì nữa đây…. Càng nghĩ thì lại càng lo, lòng dạ hắn lúc này rối như tơ vò vậy.
Hai cô gái thấy họ phát hiện ra mình, không hề rời đi, ngược lại lại đi tới chỗ hai người. Một trong hai cô gái chính là Nhuế Nhu, nàng mỉm cười dịu dàng nói: “Khi nãy thấy hai vị đang luyện chế, vốn nên tránh đi, nhưng thọ yến sắp tới, cần phải sắp xếp ghế ngồi, không thể không đứng lại chờ…. Mong hai vị tha thứ vì đã thất lễ.”
Câu giải thích này quả thật khiến người không tốt tức giận. Nhưng cũng chỉ ba phần thực bảy phần giả thôi, đúng là họ có ý muốn nghênh đón khách đến, nhưng làm sao cần hai vị Kim đan chân nhân phải đứng chờ mệt mỏi như vậy chứ? Dù Vân Liệt là người dẫn đầu đệ tử Ngũ Lăng tiên môn thì cũng không có mặt mũi lớn như vậy. Hơn phân nửa là có ý muốn rình coi sư huynh.
Từ Tử Thanh buông lỏng lông mày, liếc nhìn Vân Liệt một cái, thấy sư huynh vẫn không chút lay động, hắn cũng bình tĩnh lại, không quá lo lắng nữa. Lúc này cũng không phải lúc hắn nên nói chuyện, hắn liền cười cười, im lặng không nói gì.
Vân Liệt nói: “Đồng môn đều đang ở Khách Lai Cư, chúng ta cần phải trở về trước.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT