Từ Tử Thanh lập tức nhớ ra, là Hồ Quang Viễn! Lúc trước ở ngọn Đằng Long trong tiểu thế giới, có một thiếu tông chủ của Vô Lượng tông, cũng gây chuyện với hắn không lý do gì cả, còn khiến cho đệ tử xuất chúng của tông môn gã Trương Trì tới khiêu chiến hắn nữa…. Nếu không phải lúc đó hắn có bản sự, chỉ sợ nhẹ thì đan điền bị hủy, nặng thì tặng cả tính mạng. Nhớ tới Hồ Quang Viễn và Vô Lượng tông, tâm trạng vốn tốt của Từ Tử Thanh cũng trở nên u ám. Đều là người tu tiên, không liên quan với nhau thì thôi, tự bản thân gã không có chí tiến thủ, còn muốn gây sự tìm phiền phức, đạo tâm sao có thể kiên định được cớ chứ?
Từ lúc đến Ngũ Lăng tiên môn, sư tôn sư muội gặp được đều là người có phẩm tính tốt, lại có thể gặp chân thân của bạn tốt, thấy tông môn ngay ngắn có trật tự, tài nguyên cuồn cuộn, tâm trạng của Từ Tử Thanh vốn luôn luôn tốt. Bây giờ hắn đã hiểu, cho dù Ngũ Lăng tiên môn là một tông môn nhị phẩm, cũng không phải là niết bàn. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Từ Tử Thanh càng ngưng trọng. Có phiền phức thì có phiền phức đi, hắn cũng trải qua không ít chuyện, cuối cùng cũng hiểu được một đạo lý. Rất nhiều lúc, hắn nhường người ta một tấc, người ta liền lấn ngươi ba thước. Trước kia hắn cô đơn một người thì thôi, bây giờ hắn đã có sư tôn, lại có sư huynh sư muội, nếu hắn lùi một bước, mặt mũi của họ cũng mất hết. Còn nếu người nọ không thể trêu vào…. Hắn một mình chịu trách nhiệm là được!
Đủ loại ý nghĩ xẹt qua trong đầu, Từ Tử Thanh mỉm cười nói: “Cảm ơn sư huynh đã nói cho ta biết.”
Thanh niên thông minh cẩn thận đánh giá vẻ mặt Từ Tử Thanh, thấy hắn hoàn toàn không sợ hãi, cho rằng hắn vừa mới đến, nên mới không biết Lý Tài đó khó chọc như thế nào. Nghĩ nghĩ, đành thở dài nói: “Sư đệ sau này nếu ra ngoài, vẫn là kêu một sư trưởng đi theo mới tốt.”
Thanh niên thông minh cũng vì thấy thiếu niên thanh sam này ôn hòa dễ thân, mới đến gần nhắc nhở vài câu, nhưng lại không đủ sức giúp đỡ. Lúc này là thừa dịp Lý Tài không phát giác mới tới, thanh niên thông minh không thể ở lâu. Nói xong vài câu, thanh niên thông minh liền luồn qua giá sách khác chạy đi. Từ Tử Thanh liếc nhìn bóng lưng của thanh niên thông minh, âm thầm ghi nhớ tướng mạo của thanh niên đó. Người có ác ý hắn sẽ không bao giờ quên, còn người có thiện ý… hắn cũng sẽ nhớ rõ.
Nhạc đệm nho nhỏ này cũng không cản trợ Từ Tử Thanh đi chọn lựa công pháp. Hắn vứt bỏ mọi chuyện sau đầu, chuyên tâm bắt đầu lựa chọn. Không bao lâu, hắn đã tìm được một bộ ‘Xuân vũ kiếm pháp’. Bộ kiếm pháp này, có chút đặt biệt. ‘Xuân vũ kiếm pháp’, nghĩa như tên của nó, lấy hình thái xuân vũ làm gốc, khiến chiêu kiếm như mưa xuân, rả rích không ngừng. Có vẻ như rất hợp với tính tình của Từ Tử Thanh.
Hắn lại phát hiện, bản kiếm pháp này không chỉ đơn giản như vậy. Trên trang bìa có ghi: Xuân, đứng đầu trong bốn mùa, mưa xuân rả rích, vạn mộc sinh sôi. Xuân vũ kiếm pháp là kiếm pháp đầu tiên trong Tứ quý kiếm pháp, là công pháp nhân giai hạ phẩm. Xuân thu gặp nhau tinh tế khó lường, là công pháp hoàng giai trung phẩm. Bốn mùa tề tụ biến hóa đa dạng, là công pháp hạ phẩm huyền giai. ‘Xuân vũ kiếm pháp’ chỉ là một phần tư của một bộ công pháp huyền giai hạ phẩm, chỉ như thế cũng khiến cho Từ Tử Thanh xúc động, càng thêm có hứng thú với ba bộ kiếm pháp còn lại. Cho nên hắn lại đi đến giá sách nhanh chóng tìm kiếm, không bao lâu hắn đã tìm được ‘Hạ lôi kiếm pháp’, ‘Thu phong kiếm pháp’ và ‘Đông tuyết kiếm pháp’. Chờ tất cả đều nằm trong tay, Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, liền đặt Xuân vũ và Hạ lôi cùng một chỗ, Thu phong và Đông tuyết đặt một chỗ khác. Phút chốc, ánh sáng tỏa ra, những quyển sách kia liền hợp hai làm một, hình thành một bộ hoàn chỉnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play