“Ai bảo cậu lơ đãng? Tôi nhắc bao nhiêu lần rồi, thôi, tập trung vào làm đi, đừng để sai sót gì, qua hai hôm nữa là rảnh rang.” Cô bạn bên cạnh khuyên nhủ, cô cũng không ngờ cậu bạn lại mải mê tới mức phớt lờ cả lời nhắc nhở của mình.
“Tôi thấy cô ấy lên cấp nhanh quá, lực chiến sắp đặt 1000 rồi kìa, đợi cô ấy lên cấp nữa thì cân cả team năm người luôn. Không phải game thiết lập là không tiết lộ thông tin ra ngoài sao? Sao cô ấy cái gì cũng biết vậy?” Cậu béo vẫn thấy sai sai, “Miểu Miểu, cậu nói xem, cô ấy lên núi việc đầu tiên lại là rút tiền, có phải đã biết trên núi có sơn tặc rồi không?”
“Chắc là đoán được.” Miểu Miểu phỏng đoán.
“Sao cô ấy đỉnh thế nhỉ?” Cậu béo lại kêu gào thảm thiết, “May mắn thì thôi đi, lại còn thông minh nữa, game thôi mà cũng phân biệt đối xử à?”
“Sếp chỉ nói game không lỗi là được, cậu lo lắng cô ấy lực chiến cao làm gì.” Đồng nghiệp bên cạnh lên tiếng.
“Thế này cũng quá mạnh rồi, nạp tiền cũng không mạnh được thế này đâu.” Cậu béo lẩm bẩm, tay vẫn không ngừng thao tác, giải quyết hai vấn đề vừa xuất hiện.
“Làm việc cho đàng hoàng đi, biết đâu lúc cậu vào game cũng bá đạo như thế.”
“Tôi không thể nào như thế được, cả đời cũng không thể nào.” Cậu béo lắc đầu, “Thôi, xem người khác chơi vậy.”
“Đừng xem nữa, lát nữa sếp ra lại trừ lương đấy.” Cô bạn nhắc nhở.
“Haiz, cậu nói xem, cùng là người với nhau, sao lại khác biệt đến thế cơ chứ?”
…
Thời Miên không biết những chuyện diễn ra ở những nơi khác, cô đang bận leo núi.
Ngọn núi nhìn từ xa không cao, nhưng leo lên mới biết là cao thật, cô cảm giác mình đã leo được mười phút rồi mà ngẩng đầu lên nhìn vẫn còn cao chót vót.
Vị trí mà trưởng thôn đưa cho lại ở khá sâu trong núi, Thời Miên đành phải tiếp tục leo lên.
Game không chỉ thiết lập mùa hè mà nhiệt độ cũng là nhiệt độ mùa hè, lúc làm nhiệm vụ không thấy nóng lắm, nhưng sức lực cần dùng để leo núi và ngồi xổm bên sông bắt vịt rõ ràng không cùng một đẳng cấp.
Leo được 20 phút, Thời Miên đi tới một phiến đá phẳng, định ngồi xuống nghỉ một lát.
Lần này vừa ngồi xuống, cô đã cảm thấy xung quanh có gì đó không ổn, rõ ràng lúc nãy trong núi vẫn còn tiếng chim hót, vậy mà bây giờ lại chẳng có gì, chỉ có tiếng gió thoảng qua.
Thời Miên biết, NPC mới sắp xuất hiện rồi.
Sẽ ở hướng nào đây? Thời Miên nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh, lập tức nhảy khỏi tảng đá sang bên cạnh.
Thời Miên không đứng dậy mà tiếp tục lăn người theo tư thế vừa rồi, tuy bị ngã một cái nhưng cũng né được đòn tấn công từ phía sau.
Đánh hụt một chiêu, tên sơn tặc cầm gậy sau lưng ngẩn người ra.
Thời Miên lùi về sau hai bước mới đứng dậy, cuối cùng phát hiện ra thiết lập của NPC này hình như có vấn đề, đầu óc không linh hoạt.
Thấy hắn ta đứng im tại chỗ, Thời Miên cẩn thận di chuyển ra sau lưng hắn, dùng hai nắm cỏ vừa nhặt được siết chặt cổ hắn: “Nói! Anh là ai?”
“Cướp, cướp của!” Tên NPC lắp bắp nói.
Đúng như cô dự đoán, Thời Miên đánh rớt cây gậy trong tay hắn: “Ai phái anh tới đây cướp bóc?”
“Đại vương trên núi.”
Thời Miên phát hiện tên sơn tặc này thật sự hơi ngốc, hỏi gì cũng nói, hơn nữa còn không giống trưởng thôn phải tốn tiền mua chuộc, còn có chuyện nào tốt hơn chuyện này nữa sao? Thời Miên trực tiếp kéo hắn ta đến bên tảng đá, bảo hắn ta ngồi xổm xuống, cô ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi chuyện.
“Tên?”
“Đại Ngốc.”
Thời Miên thầm nghĩ, quả nhiên người như tên, hỏi gì đáp nấy, cô tiếp tục hỏi: “Đại vương sai anh tới đây làm gì?”
“Cướp của.”
Đột nhiên nhớ ra vừa nãy đã hỏi câu này rồi, Thời Miên đổi câu khác: “Trên núi các ngươi có bao nhiêu người?”
“Bốn.”
Bốn người, Thời Miên nhìn thanh HP trên đầu hắn ta - 250.
Lượng HP này, Thời Miên cảm thấy mình có thể cân cả bốn: “Đại vương lợi hại không?”
“Lợi hại.”
“Trên núi các người có thứ gì tốt không?” Nếu không có thì lần này cứ xuống núi thẳng luôn, coi như mười đồng xu đưa cho trưởng thôn là vứt đi.
“Trên núi có mỏ than.”
“Hả?” Thời Miên giật mình, không ngờ một tên sơn tặc lại có mỏ than trong nhà, nhưng mà, nấu ăn chẳng phải cần tới nhiên liệu sao?
Quả nhiên là quà trên trời rớt xuống, Thời Miên thậm chí hoài nghi có phải thôn trưởng có ý tốt nên mới đưa phó bản này cho cô không.
“Vậy anh có biết đào mỏ không?” Thời Miên hỏi.
“Biết, tôi đào mỏ là giỏi nhất cái núi này đó.” Gã to xác bỗng nhiên kiêu ngạo.
“Đừng có manh động, ngồi xổm xuống.” Thời Miên giữ hắn lại hỏi thêm vài vấn đề, bảo hắn dẫn mình đến chỗ đào mỏ.
Lực chiến của đại vương trên núi này không rõ là bao nhiêu, Thời Miên quyết định có cơ hội sẽ solo với hắn, chỉ là trước khi đánh nhau có thể mang một ít đồ về trước.
Áp gã to xác đến nơi, Thời Miên bảo hắn đào.
“Thấy cái rương này không? Hôm nay không đào đầy rương thì không được về.” Thời Miên vừa hỏi xong, vị trí ba người còn lại trên núi cách khá xa đây, NPC trừ phi có tình huống đặc biệt thì không thể rời khỏi vị trí của mình, cho nên hiện tại cô rất an toàn.