Chu Xảo thở dài một hơi, “BOSS này nhìn có vẻ lý trí hơn hẳn so với quái tinh anh, thậm chí còn giống một người bình thường, còn xuống ăn cơm nữa! Các cậu đã thấy quái tinh anh nào xuống ăn cơm chưa?”
Triệu Uyển: “Nói vậy, BOSS vẫn cần ăn cơm sao?”
Vương Phúc sờ cằm, “Cái này tôi không biết, nhưng nếu BOSS đã ăn thì có nghĩa là hoặc là vì thèm ăn mà xuống ăn cơm, hoặc là thật sự cần ăn, trước kia quái tinh anh không ăn, có phải là đói bụng mà đánh nhau với chúng ta không?”
Chu Xảo đảo mắt: “Có thể đừng nói bừa được không?”
BOSS vì thèm ăn mà xuống ăn cơm ở căng tin nhân viên? Nghe vậy cũng có lý.
Mọi người không để tâm đến lời nói của Vương Phúc, nhưng nếu Lâm Nhạc Du biết được thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên, không ngờ lại bị người ta phát hiện ra, cậu chỉ vì thèm ăn mới xuống ăn cơm, mà BOSS thật sự không cần ăn uống.
Lâm Nhạc Du đi tới tầng mà người chơi đang mai phục mình, ngay khi cửa thang máy mở ra, cậu nhìn thấy hai người chơi đang đứng bên ngoài, trên tay cầm súng tiểu liên, nòng súng đen sì tất nhiên là đang chĩa vào mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play