"Không sao." Ứng Lê lại lau vết nước trên mặt, vuốt tóc ướt ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng đầy đặn.
Đôi mắt của cậu khá nhạy cảm, hễ dính nước là cực kỳ khó chịu, vừa rồi dụi mắt một chút nhưng lại càng khó chịu hơn.
Thẩm Nghiêu thấy cậu cứ dụi mắt mãi, đoán rằng cậu khó chịu vì nước vào mắt, anh ấy tìm từ trong tủ ra một chiếc khăn đưa cho Ứng Lê: "Lau chút đi."
Ứng Lê hơi do dự.
Thẩm Nghiêu nói: "Khăn sạch đấy, chưa dùng đâu."
"Cảm ơn." Ứng Lê nhận lấy khăn lau mặt, còn tiện thể lau luôn tóc.
Thẩm Nghiêu nhìn cậu ướt sũng cả người, nói: "Cậu mau về thay quần áo đi, cẩn thận cảm lạnh."
"Ở đây…" Ứng Lê nhìn cảnh tượng lộn xộn trong phòng tắm.
Thẩm Nghiêu cười: "Tôi dọn dẹp là được."
Ứng Lê xuống lầu đi qua nhà ăn, bốn thành viên trên bàn ăn đang bàn chuyện, cậu cúi đầu tăng nhanh bước chân, muốn nhanh chóng đi qua, tốt nhất là đừng để ai chú ý đến cậu.
"Ôi, anh bảo mẫu, sao cơ thể anh lại ướt như vậy?" Tạ Văn Thời kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Ứng Lê:…
Cậu biết Tạ Văn Thời chỉ đơn thuần muốn hỏi tại sao cậu lại ướt như chuột lột thế, nhưng vì thiếu hụt từ vựng nên mới nói ra loại lời cơ thể ướt này, không có ý gì khác, nhưng không hiểu sao Ứng Lê lại cảm thấy câu này có chút mờ ám, như đang trêu chọc cậu.
Ngay lập tức mọi người trên bàn đều nhìn cậu.
Tống Tức Mặc nhíu mày, nhưng trong mắt lại có chút trêu chọc: "Sao lại thành ra như vậy? Rơi xuống hồ bơi à?"
Ứng Lê kể lại chuyện vừa rồi, cậu chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.
Trở về phòng, nhìn vào gương thấy bản thân ướt như chuột lột, Ứng Lê hung hăng hắt xì một cái.
Cậu dứt khoát đi tắm, tóc chưa sấy khô, rũ trước trán, non nớt như học sinh cấp ba.
Khi trở lại nhà ăn, Ứng Lê phát hiện ra Trương Thiếu Lăng đã đến.
Cậu hỏi: "Anh Trương đã ăn sáng chưa?"
"Tôi ăn rồi." Trương Thiếu Lăng vẫy tay với cậu, nói: "Tiểu Ứng à, các cậu đã làm quen với nhau rồi phải không?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hôm qua anh ấy quá bận, chạy liên tục mấy chỗ, nhiều việc còn chưa dặn dò rõ ràng, nhưng sáng nay anh ấy phát hiện họ hòa hợp một cách bất ngờ, xem ra bảo mẫu này không thuê sai.
Ứng Lê gật đầu.
Trương Thiếu Lăng lại nói: "Tiểu Ứng, cậu cũng nhanh ăn sáng đi, ăn xong thì dọn dẹp một chút, lát nữa cùng chúng tôi đi đến trung tâm thể thao Olympic."
Number sắp tổ chức concert, họ là nhóm nhạc nam nổi đình nổi đám dẫn đầu hiện tượng, lại là concert đầu tiên, độ chú ý cực cao, công ty cũng đặc biệt coi trọng. Địa điểm tổ chức được chọn ở trung tâm thể thao Olympic, một tháng trước đã thuê xong địa điểm, các thiết bị cũng đã được điều chỉnh ổn thỏa, bây giờ cho họ đến đó để tập luyện.
Trợ lý mới vẫn chưa tuyển được, nên hiện tại Ứng Lê vẫn phải tạm thời đóng vai trò trợ lý.
Ứng Lê nhanh chóng ăn sáng rồi dọn dẹp phòng bếp, trong phòng bếp có sẵn máy rửa bát, bỏ bớt được phần lớn phiền phức.
Để thuận tiện cho việc lấy đồ, Ứng Lê đeo một chiếc cặp sách, trông cậu càng trẻ trung hơn, giống như một cành hành non, vừa non trẻ vừa ngây thơ.
Trương Thiếu Lăng đang gọi điện thoại, thấy cậu đi tới thì chỉ vào chiếc xe bảo mẫu phía trước nói: "Cậu ngồi chiếc xe đó."
Ứng Lê gật đầu, tự giác đi về phía ghế phụ lái, mở cửa rồi ngồi vào trong.
Trên xe không có tài xế, Ứng Lê nhìn phía ghế sau một cái, Kỳ Tà đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh đội mũ ép xuống rất thấp, môi mỏng khẽ mím.
Ứng Lê nhẹ nhàng đặt cặp sách lên đùi, sợ rằng mình sẽ đánh thức anh, lại vô thức nâng mắt nhìn lên gương chiếu hậu, đột ngột đối diện với một đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh lẽo, mang chút ớn lạnh.
"Tôi đánh thức anh à?" Ứng Lê ngượng ngùng cười.
Yết hầu Kỳ Tà trượt xuống: "Ừm."
Giọng điệu nghe có phần lười biếng, dường như vẫn còn mang chút buồn ngủ.
Ứng Lê mở miệng nói xin lỗi.
Chờ một lúc mà ghế sau vẫn không trả lời, Ứng Lê định dời tầm mắt thì lại nghe thấy Kỳ Tà lên tiếng hỏi cậu: "Sinh viên à?"
Giọng nói đã tỉnh táo hơn vừa nãy một chút.
Ứng Lê nghiêng đầu: "Ừm."
Kỳ Tà lại hỏi: "Đại học?"
Ứng Lê đáp: "Năm tư rồi."
Kỳ Tà: "Đại học Nam Kinh à."
Ứng Lê quay đầu ngạc nhiên nhìn anh: "Sao anh biết?"
Kỳ Tà không nói gì, chỉ nhìn cặp sách trên tay cậu, cậu nhìn theo ánh mắt của anh, mới phát hiện anh đang nhìn vào huy hiệu trường trên cặp sách.
Ứng Lê bừng tỉnh, chiếc cặp sách này là thứ trường phát trong dịp kỷ niệm 100 năm thành lập trường, mỗi sinh viên Đại học Nam Kinh đều có, khả năng quan sát của Kỳ Tà không phải mạnh bình thường.
Bầu không khí lại im lặng, Ứng Lê tưởng rằng chủ đề đến đây là kết thúc, vừa định quay đầu đi thì Kỳ Tà lại hỏi: "Trương Thiếu Lăng tìm cậu như thế nào?"
Giọng của anh rất bình thản, cũng không nghe ra anh hài lòng hay không hài lòng, có lẽ chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
"Là tôi tìm anh ấy." Ứng Lê nói: "Tôi thấy tin trên trang web tuyển dụng, ban đầu tôi còn tưởng là lừa đảo…"
Nghe cậu nói xong, làn môi mỏng bật ra tiếng cười khẽ, Kỳ Tà nhếch cao khóe miệng một chút.
Nụ cười đó rất nhạt, hơn nữa chỉ thoáng qua trong tích tắc nhưng vẫn bị Ứng Lê nhạy bén bắt được, giống như tuyết lạnh thấu xương trên núi cao, tan chảy rồi chảy qua trái tim của người khác, lạnh lẽo nhưng lại thấm đẫm lòng người.
Ứng Lê lập tức bị choáng ngợp, còn đang định thưởng thức tỉ mỉ thì phát hiện nụ cười đó đã biến mất hoàn toàn, Kỳ Tà lại khôi phục biểu cảm lạnh nhạt như tuyết lúc trước, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Trong số năm thành viên của nhóm Number, độ yêu thích của nhóm trưởng Kỳ Tà là cao nhất, từ lúc bắt đầu tuyển chọn đã một mình một ngựa dẫn đầu, đêm thành lập nhóm anh ra mắt càng nổi bật hơn, nhưng anh luôn nghiêm mặt, cực kỳ lạnh lùng, toát ra cảm giác kiêu ngạo từ trong xương cốt, không hoà hợp được với bất kỳ ai, tính cách thậm chí còn có phần cố chấp và u ám, nhưng fan của anh dường như thích tự làm khổ mình, anh càng cau có thì họ càng yêu thích.
Ứng Lê không quá hiểu mạch suy nghĩ của những người hâm mộ này, thế nên cậu định tìm hiểu.
Ánh mắt vô thức miêu tả gương mặt của Kỳ Tà, từng tấc từng tấc, từ từ phân tích, Ứng Lê phát hiện khi anh nhắm mắt, đường nét trên khuôn mặt không còn sắc lạnh như vậy, trông bình dị gần gũi hơn một chút.
Ôi, nếu fan thấy dáng vẻ này của anh đoán chừng sẽ phát điên mất.
Cửa xe ở ghế lái bị người khác mở ra, tài xế đã trở lại, ngay sau đó ghế sau cũng có người lên, mang theo một cơn gió vào trong.
Sau khi Thẩm Nghiêu lên xe thì chậc một tiếng, nhóm trưởng lại đang ngủ, ngày nào cũng như không ngủ đủ vậy.
Anh ấy lắc đầu, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ, nhưng không thể nói cụ thể đó là mùi gì, giống như mùi sữa ngọt ngào lại pha trộn với hương hoa, cực kỳ dễ ngửi.
Chóp mũi anh ấy khẽ động, ngửi ngửi.
Là mùi truyền đến từ ghế trước.
Lúc này anh ấy mới nhận ra ở ghế trước có một cái đầu lông xù, nghiêng đầu nhìn rồi gọi một tiếng: "Ứng Lê?"
Ứng Lê đáp: "Hửm? Có chuyện gì à?"
Anh ấy nhìn thấy Ứng Lê nghiêng người, lộ ra nửa khuôn mặt, ngũ quan của cậu gần như làm cho người ta không tìm được chỗ nào để chê, làn da mịn màng, vừa trắng vừa mềm, giống như một con búp bê sứ được chạm khắc tinh xảo, vừa đẹp đẽ lại dễ vỡ, mà dường như hương thơm đó cũng càng nồng nàn hơn, truyền tới từ bốn phương tám hướng bao bọc chặt lấy anh ấy.
"Không có gì." Thẩm Nghiêu dựa vào phía sau, sờ chóp mũi: "Mắt cậu thế nào rồi? Còn khó chịu không?"
"Đã không sao rồi, chiếc khăn đó…" Ứng Lê nhớ lại chiếc khăn mà Thẩm Nghiêu đã đưa cho cậu trong phòng tắm, cậu đã dùng qua rồi, nếu trả lại thì có lẽ không ổn lắm, Thẩm Nghiêu ít nhiều cũng sẽ để ý.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ mua một chiếc mới cho anh."
Thẩm Nghiêu nói không cần: "Một chiếc khăn mà thôi, khách sáo như vậy làm gì."
Ứng Lê cảm thấy rất ngại ngùng, kiên quyết nói muốn mua một chiếc mới cho anh ấy, Thẩm Nghiêu lại từ chối, hai người cứ lôi kéo qua lại như vậy.
Phía sau truyền đến giọng nói uy nghiêm của Kỳ Tà: "Lái xe."
Thẩm Nghiêu nói: "Tống Tức Mặc vẫn chưa đến."
"Cậu ta ngồi xe phía sau." Giọng của Kỳ Tà mơ hồ có chút không kiên nhẫn.
Thẩm Nghiêu khó hiểu trong lòng, nhóm trưởng làm sao vậy? Cảm giác không vui lắm, quanh thân đều là áp suất thấp, cơn gắt ngủ kéo dài lâu như vậy sao?
Xe từ từ khởi động, Ứng Lê lén nhìn vào gương chiếu hậu, Kỳ Tà đã nhắm mắt lại, nhưng giữa mày nhíu lại, cả người trông có chút u ám.
Trung tâm thể thao Olympic là trung tâm sự kiện thể thao lớn nhất Nam Thành, diện tích sân bãi lên tới một trăm nghìn mét vuông, toàn bộ hội trường có thể chứa bốn mươi nghìn người, chỉ riêng tiền thuê trong một ngày đã cao đến một trăm nghìn tệ, công ty kinh tế của Number trực tiếp thuê một tháng, cùng với thiết bị âm thanh không dưới năm triệu.
Trên quảng trường thể thao Olympic người đông như kiến, xe có thể trực tiếp lái vào bãi đỗ xe, nhưng nghệ sĩ thường sẽ xuống xe trước để ký tên chụp ảnh chung gì đó với fan.
Từ khi xe vào quảng trường thể thao Olympic, fan đã bắt đầu la hét sau đó một mạch chạy theo chiếc xe của họ về phía trước, Ứng Lê thực sự cảm nhận được sự nổi tiếng của Number.
Các thành viên phải xuống xe để tương tác với fan, họ đều đeo mũ và khẩu trang, vốn dĩ Ứng Lê cảm thấy mình là người vô danh, không cần thiết phải đeo khẩu trang, nhưng Trương Thiếu Lăng nói nếu không muốn cuộc sống sau này bị quấy rầy thì Ứng Lê vẫn nên đeo khẩu trang vào.
Fan của Number quá đông, hô khẩu hiệu tiếp ứng vang ầm trời, diễn tập đã có nhiều fan như vậy rồi, vậy khi concert chính thức sẽ chỉ càng đông hơn.
Vừa xuống xe, vô số ống kính điện thoại chĩa vào bọn họ, tiếng tách của đèn flash vang lên không ngớt.
Ứng Lê bị dọa sợ, bàn tay cầm cặp sách hơi run rẩy, cậu hít một hơi thật sâu, nói với bản thân không ai để ý đến cậu, cũng không ai chụp hình cậu. ( truyện trên app t.y.t )
Cậu có chứng sợ ống kính nhẹ, chỉ cần vừa nhìn thấy ống kính chĩa về phía mình thì sẽ căng thẳng, lo lắng, thậm chí sợ hãi, đây cũng là một trong những lý do cậu cảm thấy mình không thể trở thành ngôi sao.
Cậu cúi đầu đi vào trong, âm thanh bên tai vang rất ồn ào, chủ đề phần lớn xoay quanh Number, nhưng Ứng Lê lại bất ngờ nghe thấy có người đang thảo luận về cậu.
"Người ở cuối cùng là ai vậy? Trước đây chưa từng thấy."
"Có lẽ là anh trai trợ lý nhỏ mới tới."
"Phải nói là đôi mắt của anh trai trợ lý nhỏ đẹp thật, chân cũng dài nữa."
"Chậc, sao anh ấy lại đeo khẩu trang nhỉ, cũng không phải ngôi sao thì cần gì chứ?"
Number hiện tại đang rất nổi, bất kỳ điều gì mới xuất hiện bên cạnh họ đều dẫn tới độ bàn luận cực lớn, Ứng Lê chỉ có thể càng cúi đầu thấp hơn, may mà mình đã nghe lời Trương Thiếu Lăng.
Ứng Lê đeo cặp sách đi theo họ vào hậu trường, các thành viên đều bắt đầu bận rộn, cậu không có việc gì làm, trước tiên gọi điện cho ba mẹ thông báo rằng mình đã tìm được việc làm, bảo bọn họ không cần phải lo lắng, sau đó mở Cilicili bắt đầu lướt video.
Ứng Lê không theo dõi giới giải trí, vì vậy khi video có liên quan đến giới giải trí xuất hiện trên trang chủ, cậu thường trực tiếp lướt qua, nhưng hôm nay, cậu lại hiếm khi dừng lại vài giây.
Tiêu đề của video đó là: #Tìm mua vé concert Number với giá cao!#
Số lượt thích là hai mươi nghìn lượt, nhưng bình luận và bão bình luận lên tới năm mươi nghìn. Phải biết rằng video có nhiều bình luận nhất của cậu cũng mới có 30000+.
Cậu nhấn vào xem, đúng như tiêu đề đã viết, phần bình luận gần như đều đang cầu xin vé của buổi concert.
Ứng Lê tìm kiếm giá vé trên trang web, khu vực VIP ở hàng ghế đầu có giá gần 10.000 tệ, góc ngóc ngách ngay cả người cũng không nhìn rõ ở phía cuối cùng cũng phải từ 1000 tệ trở lên, còn đều đang ở tình trạng bán hết.
Vào ngày mở bán, trang web đã bị tê liệt, có một số bọn cơ hội đã cướp vé và đang bán lại trong phần bình luận của video này. Hiện tại một vé ở hàng giữa đã được hét giá lên tới năm mươi nghìn tệ, vẫn có người tiếp tục tăng giá, thế là Ứng Lê mở mắt trừng trừng nhìn thấy tấm vé đó tăng lên bảy mươi nghìn tệ…
Number thật sự rất hot.