Ứng Lê sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Sếp của cậu - Trương Thiếu Lăng là người quản lý của nhóm Number, hơn nữa vừa nãy cậu còn thấy một người đàn ông trông rất giống nhóm trưởng của Number ở trong phòng bếp, nhóm Number có tổng cộng năm thành viên, trên lầu vừa đúng có năm phòng.
Còn có lúc phỏng vấn, Trương Thiếu Lăng cũng đã nói rằng người cậu cần chăm sóc là ngôi sao, nhiều người nên lương cũng cao, nhưng khi đó cậu hoàn toàn không nghĩ xem người mình phải chăm sóc là ai.
Vậy nên bây giờ cậu có thể đang làm bảo mẫu cho nhóm nhạc nam hàng đầu?
Mọi dấu hiệu đều cho thấy rất có khả năng là như vậy.
Ứng Lê không phải là fan của họ, cho dù có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần với họ, trong lòng cậu cũng không mấy xao động.
Rời xa đèn pha sân khấu, thoát khỏi hào quang của ngôi sao, ai mà không phải người bình thường chứ, nên bất kể là làm bảo mẫu cho ngôi sao hay làm bảo mẫu cho người bình thường, đối với Ứng Lê mà nói thì chẳng có gì khác biệt.
Trở về phòng, điện thoại vẫn đang không ngừng rung lên.
Nhớ peach: [Anh ơi, anh ngủ chưa?]
Number là thần tượng mới của em gái nhà mình, mặc dù không biết phần nhiệt độ này có kéo dài bao lâu, Ứng Lê do dự một chút, quyết định trước tiên không nói cho em gái biết, Ứng Đào còn nhỏ, theo đuổi thần tượng không lý trí lắm.
Cậu chợt nhớ lại trên thông tin tuyển dụng trước đó còn đặc biệt nhấn mạnh rằng người đến ứng tuyển không thể theo đuổi thần tượng, chắc là sợ một số fan cuồng đục nước béo cò. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ứng Lê trả lời: [Chưa, nhưng cũng sắp 12 giờ rồi, em nên đi ngủ đi.]
Nhớ peach: [Hôm nay là thứ sáu mà, ngày mai không phải đi học…]
Ứng Đào đang học lớp chín, thành tích rất tốt, đã được tuyển thẳng vào trường cấp ba trọng điểm, thường ngày cô cũng rất ngoan ngoãn, ba mẹ rất yên tâm nên bình thường sẽ không quản lý gì cô.
Ứng Đào hỏi: [Đúng rồi, anh đã tìm được việc thực tập chưa?]
Ứng Lê đột nhiên nhớ ra, hình như cậu vẫn chưa nói với người nhà rằng cậu đã tìm được việc làm, cậu đơn giản nói với Ứng Đào một chút, dự định ngày mai sẽ nói với ba mẹ.
Ứng Lê ngủ bị lạ giường, đại học năm nhất ở trường, cậu mất hơn nửa tháng mới thích nghi được với cuộc sống trong ký túc xá, vốn nghĩ rằng đổi sang môi trường mới cậu sẽ mất ngủ, nhưng đêm đó Ứng Lê chìm vào giấc ngủ rất nhanh, đương nhiên có thể do ban ngày đã quá mệt mỏi, cậu gần như là nhắm mắt đã ngủ ngay.
Một đêm này cậu ngủ rất ngon, ngủ một giấc đến bảy giờ, làm một bảo mẫu chuyên nghiệp, Ứng Lê nên dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho sếp.
Cậu nhanh chóng sửa soạn xong bản thân, trên đường đi đến phòng bếp đúng lúc gặp lại người thanh niên tối qua.
Anh mặc một chiếc áo thun thể thao, hình như sắp ra ngoài tập luyện.
Ứng Lê: "Chào buổi sáng."
Người thanh niên nhìn cậu, ánh mắt như một đầm nước sâu thẳm, tĩnh lặng không gợn sóng, sâu không thấy đáy, nhưng lại vô cùng mê hoặc, khiến người ta không nhịn được muốn chìm đắm vào trong.
Anh gật đầu với Ứng Lê, coi như đáp lại, sau đó đeo tai nghe lên rồi đi mất.
Đợi đến khi người ra ngoài rồi, Ứng Lê mới nhớ ra quên không hỏi anh buổi sáng muốn ăn gì, cậu khẽ thở dài một hơi.
"Xin chào, xin hỏi cậu là ai thế?" Một giọng nói dễ chịu, êm tai vang lên, gõ vào màng nhĩ của Ứng Lê.
Ứng Lê quay đầu, lại nhìn thấy một thanh niên khác từ cầu thang bước xuống, dáng người thon dài, thanh nhã, cao ráo, cử động thong thả ung dung cực kỳ cuốn hút, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái, khuôn mặt kia sắc sảo và tuấn tú, như thể bước ra từ trong tranh.
Cùng lúc đó, Tống Tức Mặc cũng đang âm thầm quan sát cậu, ánh mắt lướt qua người Ứng Lê, lần lượt từ khuôn mặt, cổ, rồi đến chân cậu, cuối cùng dừng lại ở vết bớt hình hoa đào trên xương quai xanh.
Gần đây bận rộn tìm việc, Ứng Lê chạy ngược chạy xuôi nên gầy đi một chút, cổ áo cũng hơi rộng, cử động hơi mạnh một chút thì sẽ lộ ra một phần xương quai xanh, vết bớt hình hoa đào cũng như ẩn như hiện.
Đối diện với ánh mắt của Tống Tức Mặc, Ứng Lê bình tĩnh trả lời: "Xin chào, tôi là bảo mẫu mới đến."
Tống Tức Mặc gật đầu, thiếu niên trước mặt tuổi còn trẻ, khoảng chừng chỉ tầm hai mươi, mặt mày sống động, đôi môi căng mọng như trái đào, cả người rạng rỡ như ngọc, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, anh ta không khỏi nhếch khóe môi, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười như có như không.
Anh ta nâng chân bước tới: "Ứng Lê phải không?"
Ánh mắt Ứng Lê ngạc nhiên, mở miệng định hỏi sao anh ta biết, nhưng dường như người đối diện đã đoán được suy nghĩ của cậu, bèn nói: "Lão Trương đã nói với chúng tôi rồi, cậu đến để thay thế dì Mai."
Dì Mai là bảo mẫu trước đây chăm sóc cho họ, một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tháng sau con dâu của dì ấy sẽ sinh con, dì ấy xin nghỉ phép về quê để chăm sóc con dâu, đợi sau khi con dâu ở cữ xong, dì ấy sẽ quay lại, vì vậy mới cần tuyển bảo mẫu lại lần nữa.
Ứng Lê gật đầu.
"Tôi là Tống Tức Mặc."
Tống Tức Mặc, người hát chính của nhóm Number, được người hâm mộ gọi là đứa con của nàng tiên cá, tông giọng biến hóa đa dạng, vô cùng thu hút, chỉ cần nghe giọng anh ta cũng đủ khiến người khác đỏ mặt tim đập loạn, lỗ tai mang thai, nghe nói trước khi thành lập nhóm đã là một nhân vật nổi tiếng có hàng chục triệu người hâm mộ.
Những suy đoán đêm qua lúc này đã được nghiệm chứng xác đáng.
Cậu thực sự đang làm bảo mẫu cho một nhóm nhạc nam hàng đầu!
Nếu nói rằng trong lòng không chút gợn sóng thì là giả, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp một ngôi sao, hơn nữa còn là loại nổi tiếng cực kỳ đình đám, Ứng Lê cũng có chút phấn khích nhỏ, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, làm bảo mẫu cho ai cũng như nhau, cậu nghĩ mình chỉ cần làm tốt công việc trong phận sự là được.
Cậu nghĩ như vậy, không để ý rằng khoảng cách giữa cậu và Tống Tức Mặc đã thu hẹp đáng kể, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì Tống Tức Mặc chỉ còn cách cậu một bước chân.
Tống Tức Mặc bất ngờ cúi xuống, động đậy đầu mũi, nhìn cậu nói: "Cậu thơm quá."
"Hả?" Ứng Lê sững người, chưa kịp phản ứng.
Tống Tức Mặc thong dong nhìn biểu cảm ngơ ngác của cậu, độ cong trên khoé miệng càng thêm vui vẻ, thậm chí còn tiến gần về phía cậu thêm chút nữa, lặp lại câu nói vừa rồi: "Tôi nói, trên người cậu rất thơm."
Rất thơm?
"Có à?" Ứng Lê giơ tay ngửi áo mình, quả thật có một mùi thơm nhè nhẹ: "Có lẽ là mùi nước giặt thôi."
Cậu quen sử dụng loại nước giặt này, hương đầu là hương hoa dành dành, hương cuối là hương hoa cúc, mang chút mùi thơm của ánh nắng, rất nhạt.
Ý cười nơi đáy mắt của Tống Tức Mặc rất sâu xa: "Ừ, rất dễ ngửi."
Ứng Lê cũng cười, lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, bữa sáng các anh muốn ăn gì, để tôi dễ chuẩn bị."
Tống Tức Mặc kiềm chế lại vẻ mặt, hơi nhăn mày: "Lão Trương không gửi cho cậu thực đơn sao?"
Gần đây họ đang giảm cân, chuyên gia dinh dưỡng thiết kế riêng một thực đơn giảm cân.
Lão Trương mà anh ta nói tới có lẽ là Trương Thiếu Lăng, Ứng Lê lấy điện thoại ra tìm WeChat của Trương Thiếu Lăng: "Chờ chút, để tôi hỏi đã."
Trương Thiếu Lăng gửi thực đơn qua, còn khá ngại ngùng xin lỗi, nói hôm qua bận quá nên quên mất.
Nhận được thực đơn, Ứng Lê nói: "Vậy giờ tôi đi làm bữa sáng đây."
Tống Tức Mặc: "Làm phiền cậu rồi."
"Không phiền, đó là việc tôi nên làm."
Sau đó, Ứng Lê đi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng.
Nguyên liệu đã được giao đến từ chiều qua, chất đầy trong tủ lạnh.
Ứng Lê mở thực đơn, bên trong ghi chép rõ ràng về thói quen ăn uống và sở thích của mỗi người trong nhóm, cậu bắt đầu làm bữa sáng theo các bước trong đó, từng bước từng bước, tiến hành một cách có trật tự.
Khi Ứng Lê bắt đầu làm việc thì sẽ hết sức tập trung, hoàn toàn không để ý có người vào phòng bếp còn đứng sau lưng cậu, vì vậy khi quay lại thì bị dọa giật mình, suýt nữa va vào người đó.
Ứng Lê theo bản năng lùi một bước, vẻ mặt đề phòng, còn thiếu niên trước mặt giơ hai tay lên như thể đang tỏ ý mình không làm gì cả.
Đôi mắt xanh ấy gần như là một dấu hiệu, độc nhất trong giới giải trí nước nhà, tựa như viên ngọc bích quý giá, rực rỡ chói mắt, tỏa sáng lấp lánh.
Vì đôi mắt đó quá đặc biệt, Ứng Lê có ấn tượng rất sâu về cậu ấy, nhớ rằng hình như cậu ấy tên là Tạ Văn Thời, em út của nhóm Number, năm nay mới mười tám tuổi, vừa mới thành niên và là con lai của bốn nước.
Tạ Văn Thời chắp tay, gương mặt đầy vẻ áy náy, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: "Sorry, doạ anh rồi nhỉ, xin lỗi nhé."
Ứng Lê thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: "Không đâu, là do tôi lơ đễnh thôi."
Tạ Văn Thời nhìn cậu, tò mò chớp đôi mắt, hỏi: "Anh ơi, anh là nanny mới tới à? Tên là gì vậy?"
Khẩu âm rất kỳ lạ, thậm chí ngay cả ngữ điệu cũng không thống nhất, lập tức khiến Ứng Lê nhớ đến những du học sinh ngoại quốc không giỏi tiếng Trung lắm ở trong trường.
Ứng Lê ngẫm nghĩ một chút rồi mới hiểu Tạ Văn Thời đang nói gì: "Tôi tên là Ứng Lê."
"Yingli?" Tạ Văn Thời nhíu mày: "Là ying nào li nào vậy?"
"Ứng trong nên làm, Lê trong bình minh."
Tạ Văn Thời: "Họ của anh nghe hẻo lánh quá."
"Hẻo lánh?" Ứng Lê đoán có lẽ cậu ấy muốn nói là hiếm gặp...
"Em nói sai à?" Tạ Văn Thời thấy biểu cảm của cậu không đúng lắm, nhận ra có lẽ mình đã nói sai: "Xin lỗi, tiếng Trung của em không tốt lắm."
Khi ba tuổi Tạ Văn Thời đã cùng gia đình chuyển đến Anh, từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục hoàn toàn theo kiểu Anh, người trong gia đình cũng rất ít khi nói tiếng Trung, năm ngoái cậu ấy mới về nước, công ty còn sắp xếp riêng cho cậu ấy một giáo viên dạy tiếng Trung, trải qua hơn một năm học tập, cậu ấy đã có thể hiểu hầu hết tiếng Trung, nhưng khi nói rất tốn sức, miệng dường như có suy nghĩ của riêng nó, thường không theo kịp suy nghĩ.
"Anh có thể viết ra không? Em đang học tiếng Trung, muốn tích lũy thêm nhiều từ mới." Tạ Văn Thời lấy ra một cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình, trên đó viết đầy chữ, có một số từ còn được đánh dấu bằng bút đỏ, có thể thấy được cậu ấy học tập rất chăm chỉ.
"Được." Ứng Lê nhận lấy cuốn sổ rồi viết tên của mình lên.
Chữ viết của Ứng Lê khác một trời một vực với vẻ bề ngoài của cậu, không hề dịu dàng mà mạnh mẽ có lực, từng nét phẩy nét mác đều chứa đựng tính công kích.
Tạ Văn Thời ngạc nhiên: "Chữ của anh rất đẹp, còn lả lơi hơn cả chữ của giáo viên em."
Lả lơi?
Được rồi.
Ứng Lê cảm thấy tiếng Trung của cậu ấy vẫn cần phải tăng cường học tập mới được.
"Hình như em vẫn chưa tự đề cử mình nhỉ." Tạ Văn Thời cười, trên má hiện lên hai má lúm đồng tiền: "Em là Tạ Văn Thời, anh cứ gọi em là Văn Thời hoặc Evan là được, sau này mong anh chỉ bảo nhiều hơn."
Tự đề cử mình, chỉ bảo nhiều hơn, mỗi một từ đều ngoài dự liệu của Ứng Lê.
"Không vấn đề gì, vậy tôi gọi cậu là Văn Thời nhé." Ứng Lê đã quen với cách dùng từ đặt câu bất ngờ của cậu ấy: "Cậu vào bếp lấy sữa đúng không? Đã hâm nóng rồi, để tôi lấy cho cậu."
Ứng Lê nhớ trong thực đơn có nói thói quen sinh hoạt của Tạ Văn Thời thiên về phương Tây, mỗi sáng đều phải uống một cốc sữa.
Tạ Văn Thời nhận cốc sữa nóng hổi, cảm ơn cậu.
Bữa sáng cũng gần chuẩn bị xong, còn có một đĩa salad chưa trộn, Ứng Lê bưng các món khác ra phòng ăn trước.
Trong nhà ăn có hai người, một là Tống Tức Mặc, còn người kia thì Ứng Lê không chắc anh ấy tên là gì.
Ứng Lê chỉ biết nhóm này có năm người, mặc dù tối qua đã cố gắng nhồi nhét thông tin về từng người, nhưng giờ vẫn không thể ghép được mặt với tên.
May mà người đó chủ động giới thiệu: "Xin chào, tôi là Biên Kiều."
Thái độ khiêm nhường lễ phép.
Mặt người dạ thú - Ứng Lê lập tức nghĩ đến cụm từ này.
Mặt người dạ thú thường được dùng để miêu tả những người bề ngoài văn nhã lịch thiệp nhưng thực chất lại suy đồi đạo đức, nhưng trong fandom, cụm từ này lại là lời mang nghĩa tốt, không ít fan thích dùng cụm từ này để mô tả thần tượng của mình, hơn nữa phía sau còn thêm một câu "Tôi có thể".
Biên Kiều, người nhảy chính của nhóm Number, từng nổi tiếng ra ngoài giới nhờ một bức ảnh nhảy, ngoại hình thuộc kiểu người đẹp lạnh lùng rất được yêu thích hiện nay.
Dù đã vào thu nhưng nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống, hơn ba mươi độ, mọi người đều ăn mặc rất mát mẻ, chỉ riêng Biên Kiều mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, thậm chí ngay cả cúc áo trên cùng cũng cài lại, làm nền cho chiếc cổ càng thêm thon dài đẹp đẽ, như thần như Phật, nghiêm chỉnh cấm dục.
Nhưng anh ấy càng nghiêm chỉnh kiềm chế thì càng khiến người ta muốn xé rách áo anh ấy, thêm cho anh ấy một vệt màu sắc ham muốn.
Ứng Lê và anh ấy đã giới thiệu tên cho nhau.
Tạ Văn Thời uống một ngụm sữa, cũng ngồi xuống bàn ăn: "Nhóm trưởng đâu rồi? Vẫn chưa chạy bộ về à?"
Tống Tức Mặc nói: "Về rồi, đang tắm trên lầu."
Mỗi ngày Kỳ Tà đều ra ngoài chạy bộ, ngày nào cũng như ngày nấy.
Vừa dứt lời, Kỳ Tà đã đi xuống, anh vừa tắm xong, tóc mới khô một nửa rủ xuống trán, trông có vài phần dịu dàng mềm mại, làm trung hòa khí chất lạnh lùng trên người.
Ứng Lê chạm mắt với anh, cong khóe môi.
Kỳ Tà ngồi vào vị trí, không nói một lời, bắt đầu ăn sáng.
"Lão Trương nói hôm nay phải đi tập luyện." Tống Tức Mặc nhìn quanh bàn ăn một vòng rồi nói: "Đại Nghiêu sao vẫn chưa xuống, ai đi gọi đi."
"Để tôi đi." Ứng Lê bưng phần salad cuối cùng lên bàn, hỏi: "Anh ấy ở phòng nào vậy?"
Tống Tức Mặc: "Phòng đầu tiên bên trái tầng hai, nếu không có ai thì chắc đang tập gym ở tầng ba."
"Được."
Ứng Lê rửa tay xong thì lên tầng hai tìm người trước, không tìm thấy lại lên phòng gym tầng ba.
Âm nhạc đầy nhịp điệu truyền ra từ trong phòng gym.
Cậu gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng nam trầm thấp kiên nhẫn, mang theo chút tiếng thở.
Ứng Lê đẩy cửa vào.
Phòng gym rất rộng, trang thiết bị đầy đủ, không kém gì một phòng gym chuyên nghiệp.
Ứng Lê nhìn một vòng, thấy Thẩm Nghiêu đang tập tạ, anh ấy cắn răng, cánh tay nổi gân xanh, trên trán đầy mồ hôi, lưng cũng loang ra một vệt màu đậm, hormone gần như sắp tràn ra ngoài.
Thẩm Nghiêu hình như là rapper, fan đều thích trêu anh ấy, nói rằng sợ nhất là rapper hát tình ca, nhưng thứ bọn họ thích nhất vẫn là thân hình đẹp đẽ của Thẩm Nghiêu, cơ bắp cá mập, vòng eo khỏe khoắn, vừa lộ cơ bụng là fan gào thét ầm ĩ.
Ứng Lê không vào trong, chỉ đứng ở cửa: "Chào anh, tôi là bảo mẫu mới, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Thẩm Nghiêu liếc nhìn bóng người lờ mờ trong gương, không quay đầu lại mà đáp: "Ừ, giúp tôi xả nước tắm, tôi sẽ xuống ngay."
Ứng Lê đáp lại một tiếng, sau đó đóng cửa lùi ra ngoài.
Quay lại tầng hai, Ứng Lê đi vào phòng ngủ của Thẩm Nghiêu.
Trong phòng tắm, Ứng Lê có chút bối rối, hệ thống vòi sen này rất hiện đại, Ứng Lê không biết sử dụng, bên trên còn không có ký hiệu, không biết cậu đã nhấn vào nút nào mà rào một tiếng, nước lạnh giội xuống.
Ứng Lê không kịp né, cả người đều bị ướt sũng, dòng nước lạnh lẽo chảy dọc theo gò má của cậu, cả người cậu vô cùng thê thảm.
Cậu luống cuống nhấn một lúc lâu mới tắt được nước.
Thẩm Nghiêu vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, chiếc áo phông trắng bị nước làm ướt gần như trở nên trong suốt, dính sát vào thân hình mảnh khảnh của thiếu niên, dưới sự kích thích của nước vết bớt trên cổ dường như càng thêm đỏ rực.
Thiếu niên đang nâng mắt nhìn anh ấy, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt cũng ướt đẫm, như phủ lên một lớp sương mỏng giống như vừa len lén khóc.
Vệt nước uốn lượn, tràn đầy sức sống.
Thẩm Nghiêu như bị ai đó kìm lại hơi thở, ngây người tại chỗ.
Anh ấy cảm thấy có lẽ vì vừa tập tạ xong nên mặt và cổ anh ấy đều đỏ, còn cực kỳ nóng.
Ứng Lê xoa mắt bị nước kích thích, có chút lúng túng: "Xin lỗi, tôi không biết dùng thiết bị trong phòng tắm."
Yết hầu của Thẩm Nghiêu khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn: "Cậu... không sao chứ?"