Truyền dịch xong rồi lại uống thuốc, mí mắt của Ứng Lê nặng đến mức sa thẳng xuống, nghiêng đầu ngủ trên xe, được người khác bế về nhét vào túi ngủ bằng cách nào cũng không biết.
Ngày hôm sau, Ứng Lê bị đánh thức bởi một tiếng ồn, cậu mở mắt ra thì nhìn thấy một cái đầu màu vàng đang đến gần, những sợi tóc con rủ xuống, gần như sắt quét lên mặt cậu ấy, chẳng mấy chốc lại bị một bàn tay to lớn kéo ra.
"Dậy rồi à?" Thẩm Nghiêu tóm lấy cổ áo của Tạ Văn Thời kéo cậu ấy ra sau, nhìn Ứng Lê với vẻ mặt lo lắng: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Tầm mắt lờ mờ dần dần trở nên rõ ràng, Ứng Lê nheo mắt ngồi dậy, cổ áo ngủ rộng lớn chếch sang một bên, làn da dưới cổ và trước ngực vừa mịn màng vừa nhẵn bóng, trắng đến mức phát sáng.
Thẩm Nghiêu nhìn cậu vài lần, rồi lại kiềm chế dời tầm mắt.
Tạ Văn Thời tha thiết mong chờ nhìn cậu: "Anh Tiểu Lê, anh thế nào rồi, có khỏe hơn chút nào không?"
Ứng Lê cảm thấy bản thân đã khỏe hơn nhiều, lắc đầu, khàn giọng nói: "Không sao rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT