Quả thật Lâm Thính ý thức được hương liệu nàng dùng có thể tiết lộ thân phận của mình nên đã sớm đổi sang một loại khác. Tuy nhiên nàng vẫn lo lắng Đoạn Linh sẽ nhận ra điều bất thường.

Dưới ánh nắng ban mai ấm áp dịu dàng như mưa phùn, Lâm Thính lại cảm giác như mình đang bị nướng trên lò lửa, lòng bàn tay rịn mồ hôi nhưng thân thể vẫn cố giữ yên. Đôi mắt nàng âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Đoạn Linh.

Đoạn Linh dừng lại trước mặt nàng, giữ khoảng cách vừa phải chừng mực không khiến người khác cảm thấy đường đột.

Hương phấn thông thường xộc vào mũi Đoạn Linh. Hắn thu ánh mắt lại, nhìn xuống đàn cá bơi lội dưới đình: "Xá muội ta ít hiểu lễ nghĩa, thường quấy rầy Lâm Thất cô nương, mong cô nương không để bụng."

Hắn đột nhiên nói vậy là muốn nhắc nhở nàng rằng việc nàng quá thân cận với Đoạn Hinh Ninh là không nên? Hay là nghi ngờ nàng có ý đồ không trong sáng?

Lâm Thính giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt cụp xuống tựa như đang phân tích từng lời hắn nói:  "Đoạn đại nhân lo lắng quá rồi. Ta với Đoạn tam cô nương vốn hợp ý nhau, sao lại gọi là quấy rầy được?"

Việc Đoạn Hinh Ninh thường xuyên đến tìm Lâm Thính không phải là bí mật, điều này khiến các tiểu thư kinh thành vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ. Có người thậm chí còn nghi ngờ Lâm Thính đã dùng tà thuật khiến Đoạn Hinh Ninh nghe lời mình.

Lâm Thính tất nhiên chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Nàng chỉ may mắn hưởng lợi từ cốt truyện gốc, nữ chính Đoạn Hinh Ninh coi nàng là tri kỷ.

Nhưng những lời này không thể nói với Đoạn Linh. Sau một hồi cân nhắc, nàng quyết định cúi mình giữ thái độ nhún nhường.

Đoạn Linh nghe vậy thì cong môi khẽ mỉm cười, nói với vẻ ôn hòa:
"Chẳng lẽ là ta hiểu lầm? Ngày trước từng thấy Thất cô nương đổ bỏ bánh ngọt do Lệnh Uẩn tự tay làm, ta còn tưởng cô nương đã bị nó làm phiền đến phát phiền."

Lệnh Uẩn là tên tự của Đoạn Hinh Ninh, Lâm Thính biết rõ cũng nhớ chuyện mình từng đổ bánh ngọt của Đoạn Hinh Ninh cách đây hai năm. Khi ấy nàng còn chưa thức tỉnh ý thức, cơ thể hành động mà không theo không chế.

Lâm Thính khẽ cau mày, ra vẻ như đang hồi tưởng, giờ phút này trông vô cùng thành thật.

Nàng giải thích: "Đoạn đại nhân đã hiểu lầm rồi. Khi ấy ta đang bị bệnh, tay run không cầm chắc lỡ làm rơi bánh chứ không phải cố ý đâu. Không ngờ lại bị đại nhân nhìn thấy rồi giữ mãi hiểu lầm đến giờ."

Không rõ Đoạn Linh có tin hay không, hắn chỉ nói: "Thì ra là ta hiểu lầm Thất cô nương suốt thời gian qua. Nay tại đây xin bồi tội với cô nương."

"Đoạn đại nhân nói nặng lời rồi." Lâm Thính không hề coi lời xin lỗi của hắn là thật lòng.

Người hầu dẫn Lâm Thính vào phủ Đoạn gia ngước lên nhìn nàng, hắn ta đứng cùng Đào Chu cách đình không xa, không nghe rõ hai người nói gì, nhưng không khỏi tò mò vì sao nhị công tử lại giữ nàng lại nói chuyện.

Không giống sự tò mò của gia nhân, Đào Chu thì như lửa đốt trong lòng, lo lắng cho an nguy của Lâm Thính.

Người khác có lẽ không rõ quan hệ giữa Lâm Thính và Đoạn Linh, nhưng nàng ấy là nha hoàn thân cận của Lâm Thính nên biết rất rõ mối bất hòa giữa hai người.

Lâm Thính từng trước mặt Đào Chu buông lời chê bai Đoạn Hinh Ninh, giận cá chém thớt mắng luôn cả Đoạn Linh, nói rằng hắn tuy dung mạo xuất chúng nhưng có ích gì chứ, đến liếm chân cho nàng cũng không xứng, lời lẽ quả thực rất khó nghe.

Mỗi lần nghe Lâm Thính nói những lời ấy, Đào Chu đều lo sợ đến thót tim. Cẩm Y Vệ tai mắt khắp nơi, nếu nàng cứ buông lời phỉ báng Đoạn Linh một cách tùy tiện như vậy mà bị người khác phát hiện thì biết làm sao?

Nhưng hết lần này đến lần khác Lâm Thính lại không chút kiêng dè, dựa vào sự tin tưởng của Đoạn Hinh Ninh mà ngày ngày muốn làm gì thì làm.

Đào Chu vì nàng mà lo lắng không thôi, hao tâm tổn trí khuyên nhủ nhưng Lâm Thính chẳng mảy may để tâm, cho đến hai năm trước mới chịu yên ổn lại. Thế nhưng ai biết những lời nàng từng nói có lọt đến tai Đoạn Linh hay chưa.

Lâm Thính chẳng hề hay biết suy nghĩ của Đào Chu, hiện tại nàng chỉ tập trung đối phó qua loa với Đoạn Lăng.

Trong lúc nói chuyện, một phong thư từ tay áo Đoạn Linh rơi xuống ngay cạnh chân Lâm Thính. Khi người hầu định lên tiếng nhắc nhở, nàng đã nhanh chóng nhặt lên trước: "Đoạn đại nhân, thư của ngài rơi này."

Nàng đưa thư mà vẻ mặt vẫn không chút bất thường, hoàn toàn như thể không biết nội dung bên trong là gì.

Đoạn Linh chớp mắt, ánh mắt sâu quan sát khuôn mặt Lâm Thính, sau đó nhận lại thư từ tay nàng: "Đa tạ Thất cô nương đã nhắc nhở."

"Một cái nhấc tay thôi, Đoạn đại nhân không cần khách khí." Nàng đối với hắn cũng rất khách khí.

Lâm Thính cứ hi hi ha ha cười cợt nhả, không muốn bị hắn nắm được đằng chuôi nào, gọi hắn cũng giống như người ngoài, khuông muốn bám víu vào quyền thế của hắn vì có quan hệ tốt với Đoạn Hinh Ninh.

Đoạn Linh tùy ý đem thư bỏ vào trong tay áo, cũng không giữ nàng lại nữa:
"Lệnh Uẩn đang đợi Thất cô nương, ta không trì hoãn cô nương nữa."

Lâm Thính nghe vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng hành lễ cáo lui, chuồn nhanh như lươn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play