Hiện nay quy định ra vào kinh thành rất nghiêm ngặt: vào thì dễ, nhưng ra thì khó.
Lâm Thính ngoảnh lại nhìn Kim An Tại đang xếp sau. Hôm nay hắn ta không đeo mặt nạ mà là hóa trang, biến gương mặt tuấn tú thành đầy những vết sần sùi, nếu không nhìn kỹ sẽ không biết là giả, xấu xí đến mức chân thật.
Lâm Thính đưa tay sờ gương mặt đã hóa trang của mình. Nàng hiện mang dáng vẻ của một thiếu nữ tầm thường, mặc bộ váy vải bố xanh nhạt, tay xách một bọc hành lý trà trộn vào đám đông, mờ nhạt đến mức ngay cả Đào Chu e rằng cũng khó mà nhận ra.
Những công lao này đều là của Kim An Tại. Kỹ thuật hóa trang của hắn ta không chê vào đâu được, nhưng vật liệu lại đắt đỏ. Vì vậy trong lúc làm nhiệm vụ trước đây, bọn họ thường đeo mặt nạ hoặc mạng che mặt thay vì hóa trang. Nhưng hôm nay thì không được, vì khi ra khỏi thành, quan binh bắt buộc phải nhìn rõ mặt.
Chi phí hóa trang lần này do Tống công tử gánh vác. Nhân tiện, Kim An Tại cũng giúp hai huynh muội họ Tống cải trang thành người khác.
Không để ý thêm gương mặt lạ lẫm của mình nữa, Lâm Thính siết chặt tay Tống cô nương, che chắn nàng ấy khỏi những va chạm từ đám đông, đồng thời hỏi Kim An Tại: "Ngươi thấy chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa mới ra khỏi thành?"
Kim An Tại ước chừng: "Có lẽ phải thêm nửa canh giờ nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT