Lâm Thính trông nhỏ bé như con kiến hôi giữa núi non, vừa leo vừa nghỉ, không biết mất bao lâu mới leo lên đến chùa Mặc Ẩn.
Vừa đến cửa chùa, Lý thị cũng mồ hôi nhễ nhại, bà tìm một gian đình nghỉ chân để ngồi, sai nha hoàn lấy phấn son ra dặm lại cho Lâm Thính vì lớp trang điểm đã trôi hết do mồ hôi.
Lâm Thính không còn gì để nói: “Mẫu thân, trước Phật Tổ mà đánh phấn thoa son thì không hay đâu, như vậy là bất kính.”
Nàng vốn định mặt mộc đến, nhưng Lý thị lại nhất định bắt nàng trang điểm. Đến giờ, mồ hôi làm nhòe hết, lại còn bắt nàng trang điểm lại.
Lý thị: “Tiểu nha đầu con thì hiểu gì. Trước mặt Phật tổ phải y phục chỉnh tề, dung mạo phải đoan trang, như vậy mới là kính trọng Phật tổ. Con lôi thôi thế này chẳng phải mới là bất kính sao.”
Một khắc đồng hồ sau, Lâm Thính cuối cùng cũng hiểu được ý đồ thực sự của Lý thị.
Thì ra là muốn nhắm vào Đoạn Linh kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT