Sự tình đã đến nước này, không thể giấu giếm thêm được nữa.
Lâm Thính quay đầu nhìn Đoạn Linh đang đứng ngay phía sau nàng. Vì vóc dáng cao lớn, bàn tay của hắn dễ dàng vươn qua vai nàng, nắm lấy khung cửa sổ, hành động này giống như hắn đang ôm trọn nàng vào lòng.
Nàng khẽ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Dù Đoạn Linh đã thay y phục mới, trên đó vẫn còn phảng phất mùi rượu. Kết hợp với hương trầm từ cơ thể hắn, tạo thành một mùi hương rất dễ chịu. Xen lẫn trong đó hình như có chút hương phấn son của nàng – có lẽ là từ lúc nàng vô tình chạm vào hắn mà lưu lại.
Ánh mắt Lâm Thính di chuyển xuống dừng lại ở khóe môi của Đoạn Linh. Lớp son môi đã bị xóa sạch, nhưng môi hắn vẫn đỏ hồng, rực rỡ xinh đẹp hơn cả những ai trang điểm tỉ mỉ. Khi hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ấy như mang theo móc câu dễ dàng bắt lấy hồn người.
Nàng thoáng rung lên, vội dời ánh mắt đi. Lưng nàng chạm vào khung cửa sổ, hai tay đưa lên tháo khăn che mặt:
“Đoạn đại nhân, ngài làm sao nhận ra được ta?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play