Dòng người trên phố Kỳ Bàn đông như dệt cửi, từ thương nhân bốn phương đến những phụ nhân cho đến các tiểu thư khuê các chưa xuất giá. Khác với dân nữ bình thường, các nàng ra ngoài luôn đội mũ trướng, đó là trạng thái bình thường.

Lâm Thính mua chiếc mũ màn trướng phổ thông nhất, thân thủ lại nhanh nhẹn, tựa như con giun trơn trượt len lỏi vào dòng người là biến mất không thấy bóng dáng.

Dẫu nhãn lực có tốt đến đâu cũng khó mà nhận ra nàng giữa đám nữ tử ăn mặc tương tự.

Cẩm Y Vệ đi theo Đoạn Linh cũng mặc thường phục, nhìn theo hướng Lâm Thính biến mất. Bản năng của một Cẩm Y Vệ khiến người đó vô thức đuổi theo, sau đó mới sực nhớ lại những gì nàng vừa nói.

Hắn ta lùi về đứng bên cạnh Đoạn Linh, đôi môi khẽ mấp máy, lần hiếm hoi lộ vẻ bối rối không biết làm sao.

Nếu nữ tử ấy ý đồ bất chính với Đoạn Linh, hắn ta có thể ra tay bắt lấy giải về ngục tra xét. Nhưng nàng chỉ bày tỏ lòng mình với Đoạn Linh mà thôi. Chẳng lẽ chỉ vì một câu "Ta thích huynh" mà cũng phải giải người về ngục sao?

Danh tiếng của Cẩm Y Vệ đối với dân thường không tốt, bá tánh sợ họ như hổ. Quyền lực thì lớn, hành sự lại như sấm rền gió cuốn, nhưng cũng không thể vì một câu nói “Ta thích huynh” mà tùy tiện bắt người.

Việc này rõ ràng là vô lý làm bậy.

Huống hồ, Đoạn Linh với diện mạo "hoa dung nguyệt mạo" thế này, nếu là nữ tử, người đến cầu thân hẳn đã đạp nát ngưỡng cửa nhà họ Đoạn. Hiện tại nếu bỏ qua thân phận Cẩm Y Vệ, quả thực dễ khiến các cô nương si mê.

Đối phương nhất thời không kìm lòng được, thần hồn điên đảo mà lại e ngại danh tiếng không dám lộ diện dung mạo để bày tỏ, việc này cũng không phải không thể hiểu được.

Cuối cùng, hắn ta thấp giọng thăm dò gọi một tiếng: "Đại nhân?"

Đoạn Linh cũng nhìn theo hướng nữ tử "đội mũ trướng, thẹn thùng bày tỏ tình ý" trong mắt Cẩm Y Vệ biến mất. Trong đám đông nhộn nhịp toàn người qua lại, nàng đã sớm không còn tăm hơi đâu nữa.

Hương thơm trên người nàng giống hệt mùi trên tờ thư, cộng thêm câu "Ta thích huynh" tựa như lửa đốt nơi đầu lưỡi, hắn có thể chắc chắn rằng nàng chính là người sáng nay đã sai ăn mày mang thư đến Bắc Trấn Phủ Ty.

Dáng người của nàng có chút quen thuộc, thật giống như hắn đã từng gặp ở đâu đó.

Ánh mắt của Đoạn Linh vốn nhìn có vẻ ôn hòa dần trở nên sắc lạnh.

….

Ở đầu kia, Lâm Thính đã chạy ra khỏi phố Kỳ Bàn, thở hổn hển trốn vào một góc khuất, cảnh giác quan sát xung quanh sợ Đoạn Linh đuổi tới.

Sau một khắc, thấy bốn phía không động tĩnh nàng mới an tâm tháo mũ trướng, vài giọt mồ hôi lăn dài trên má. May mà năm qua chạy đông chạy tây lo chuyện làm ăn, thể lực cũng được rèn luyện, nhờ vậy mới chạy nhanh vậy được.

Lâm Thính không phải không nghĩ đến cách khác để nói với Đoạn Linh là nàng thích hắn.

Chẳng hạn như, trước tiên nói "Ta thích huynh", rồi nhắc đến vật trong tay hắn, ghép lại thành "Ta thích huynh, thích vật trong tay huynh".

Nhưng có lẽ không được. Nhiệm vụ là tỏ tình, không phải chỉ đơn giản nói kèm câu đó là xong. Cuối cùng, nàng chọn cách đội mũ trướng giấu kín thân phận để tỏ tình, cược hắn sẽ không vén mũ của nàng ngay giữa phố.

Dù sao nàng cũng chẳng làm gì xấu cả, chỉ nói một câu "Ta thích huynh" mà thôi.

Khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở "Nhiệm vụ hoàn thành", Lâm Thính suýt nhảy cẫng lên. Thành công rồi! Trong lòng nàng nghĩ, đêm nay cuối cùng có thể ngủ một giấc yên ổn.

Hôm qua còn bình thản, hôm nay Lâm Thính mặt mày u sầu rời phủ, khi về lại đầy vẻ hân hoan.

Đào Chu đang nơm nớp trông giữ sân, nhận ra cảm xúc ưu tư lúc sáng của nàng thay đổi hoàn toàn, ngạc nhiên tiến lại gần:

"Thất tiểu thư."

Lâm Thính đưa hộp bánh dầu trong tay cho Đào Chu, vừa tháo khuy áo choàng vừa nói với giọng vui vẻ: "Mua bánh dầu cho ngươi đấy." Mũ trướng nàng đã ném đi trước khi về nhà họ Lâm.

Đào Chu bị niềm vui của nàng lây nhiễm:

"Người gặp chuyện gì vui sao?"

"Không."

Nàng miệng khô lưỡi rát, vào phòng uống nước, uống mấy lượt mới hết khát, cả người thấy khoan khoái hẳn: "Ta vừa giải quyết được một việc phiền lòng."

Chuyện phiền lòng?

Là chuyện làm ăn ư? Đào Chu cái hiểu cái không nói: "Thì ra là vậy."

Dù sao đi nữa bình an trở về là tốt. Đào Chu đặt bánh dầu lên bàn, không vội ăn mà lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng: "Nhìn người mồ hôi đầm đìa kìa, để nô tì hầu người tắm rửa thay y phục."

Lâm Thính mồ hôi nhễ nhại, da bị mồ hôi làm trơn cũng muốn tắm rửa cho sảng khoái thay y phục sạch sẽ, liền để Đào Chu chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

Những tiểu thư khuê trong gia đình giàu có thường trộn thêm hương liệu vào nước tắm, vừa làm sạch da vừa lưu hương.

Lý thị chỉ có mình nàng là con gái, cái gì cũng muốn dành điều tốt nhất cho nàng. Hương liệu mỗi tháng đưa đến viện của nàng đều là loại thượng hạng, vừa tốt cho sức khỏe vừa giữ hương thơm lâu.

Lâm Thính là tiểu thư nhà họ Lâm, những chuyện nhỏ nhặt thế này chẳng bận tâm, thường giao cho đại nha hoàn Đào Chu lo liệu, bản thân không hỏi đến.

Nàng cởi yếm bước vào bồn tắm nước nóng, mùi hương dịu nhẹ mà dai dẳng phảng phất xung quanh.

Đào Chu nói:"Tam phu nhân đối với Thất tiểu thư thật tốt. Loại hương liệu này ở kinh thành là thứ hiếm có, biết bao người muốn mua cũng không mua được, đều là tam phu nhân phí hết tâm tư nhờ vả hết lòng mới mua được."

"Bao nhiêu tiền?" So với việc hương liệu hiếm, Lâm Thính lại muốn biết giá cả hơn.

"Mười lượng bạc." Mười lượng bạc với quan lại quyền quý trong kinh thành chẳng đáng là bao, nhưng đủ để nhà thường dân ấm no cả năm.

Loại hương liệu này nổi tiếng vì mỗi tháng chỉ bán mười hộp, người mua được ghi lại trong sổ, không được mua thêm. Đào Chu giải thích tỉ mỉ cho Lâm Thính: "Chẳng phải là rất hiếm sao."

Nàng chợt hiểu ra, đây là chiêu bán hàng "đói hàng".

Lâm Thính xuýt xoa: "Thứ này chẳng khác nào làm từ vàng, thật biết kiếm tiền." Nói rồi, giọng nàng trầm xuống: "Lợi nhuận từ hương liệu lớn cũng đáng để thử."

Đào Chu nhìn ra ý định của nàng, bật cười: "Trong lòng người ngoài chuyện làm ăn ra còn gì khác không? Nhìn người như rơi vào hố tiền ấy, nếu thích tiền như thế chi bằng chọn một phu quân giàu có…"

Nàng phản bác: "Tiền mình kiếm được không giống, tiền người khác cuối cùng vẫn là của người ta."

"Nô tì không nói lại được người."

Lâm Thính vốc nước trong bồn lên ngửi:"Trước đây không để ý, giờ mới thấy cũng thơm thật."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play