Cẩm Y Vệ không biết sự tồn tại của Lâm Thính, chỉ biết Đoạn Linh đang ở trong phòng. Khi họ bước vào, dù đối diện với bức bình phong thì họ cũng đều cúi đầu chào: “Đại nhân.”
Họ không vào cùng lúc mà lần lượt từng người một. Phòng không lớn, không chứa nổi nhiều người cùng lúc, hơn nữa nếu tất cả nói cùng một lúc thì không thể phân biệt được giọng của ai với ai.
Lâm Thính nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên.
Dù chỉ nhìn qua bóng người sau bức bình phong, nàng cũng có thể mơ hồ nhận ra dáng người cao lớn, thắt lưng ong, vai rộng như vượn của các Cẩm Y Vệ. Nàng nghi ngờ liệu tiêu chuẩn tuyển chọn Cẩm Y Vệ có phải dựa vào ngoại hình hay không.
Ngẫu nhiên chọn một Cẩm Y Vệ thôi cũng có thể làm người mẫu thời hiện đại, không có ai thấp bé xấu xí. Còn Đoạn Linh lại là “mỹ nhân trong các mỹ nhân,” dáng vẻ xinh đẹp diễm lệ, da trắng thịt non, thắt lưng nhỏ nhắn, lưng thẳng.
Nghĩ đến đây Lâm Thính chép miệng, nàng vô thức nhìn sang Đoạn Linh.
Sau khi đến Bắc Trấn Phủ Ty, Đoạn Linh đã thay quan phục, hắn giờ phút này một tay đặt hờ trên đầu gối đè lên hình vẽ kim thêm phi ngư màu đỏ thẫm, tay kia xoay nhẹ chiếc ngọc bài treo ở thắt lưng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play