Tình cảnh hiểm nguy trước mắt khiến Lâm Thính không có thời gian suy xét nhiệm vụ bất ngờ vừa nhận.
Đoạn Linh khẽ động khóe môi, không phủ nhận Lâm Thính là muội muội của mình nhưng cũng không thừa nhận, vẻ mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa như thường, như đang do dự. Ngay sau đó, hắn vung tay ném Tú Xuân Đao ra.
Lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén xé toạc không khí. Đao phong lướt qua làm tóc mai trước mặt Lâm Thính khẽ bay. Theo bản năng, nàng nghiêng đầu, kẻ phía sau lập tức tránh đi.
Chính vào lúc này Đoạn Linh đoạt lấy cung tên từ tay thuộc hạ kéo căng dây cung.
Mũi tên lạnh lẽo “vút” một tiếng, xé toạc không gian lướt qua hoa tai ánh trăng trên tai Lâm Thính, ghim thẳng vào vai kẻ cầm đao.
Mũi tên sắt cắm sâu vào xương thịt, kẻ đó rên lên một tiếng đau đớn, tay siết lấy nàng không khỏi mất sức.
Lâm Thính không chờ ai đến cứu, nàng tự nắm lấy cơ hội, cánh tay gập lại đánh mạnh về phía sau khiến kẻ đó lảo đảo. Nàng ngay lập tức nhảy khỏi cầu thang. Nàng đã tính toán, độ cao này cùng lắm chỉ bị thương nhẹ, nhưng mạng sống mới là quan trọng nhất.
Núi xanh còn sợ gì hết củi đốt.
Nam Sơn Các lúc này hỗn loạn vô cùng, bàn ghế đổ nghiêng ngả. Lâm Thính may mắn ngã xuống tấm thảm dùng để trang trí, lăn vài vòng nhưng không bị thương nặng, cũng chẳng đau nhiều.
Nàng lập tức đứng dậy.
Một tà váy hồng phấn lọt vào tầm mắt của nàng. Trên lầu, Đoạn Hinh Ninh hai tay bị trói, búi tóc rối tung hơn cả nàng, mặt mũi khóc lóc như hoa lê vũ đái nhưng không dám phát ra tiếng, bị người ta đẩy đi.
Tình cảnh này thật khó giải quyết, Đoạn Hinh Ninh vẫn còn nằm trong tay bọn chúng.
Chúng nhận nhầm Lâm Thính là "Đoạn Hinh Ninh", nhưng cũng không buông tha cho Đoạn Hinh Ninh thật sự. Chúng giữ nàng ấy phía sau, dùng Lâm Thính làm lá chắn mở đường.
Hôm nay Đoạn Hinh Ninh đi cùng Lâm Thính ra ngoài, nếu nàng ấy gặp chuyện không hay, Lâm Thính cũng khó lòng thoát tội. Bất kể thế nào nàng cũng phải tìm cách cứu người.
Khi nàng còn chưa kịp hành động, đám đông chưa sơ tán không hiểu sao bỗng bùng lên một trận hỗn loạn.
Một bóng người từ trên cao nhảy xuống, chân đá bay thanh đao đang áp sát Đoạn Hinh Ninh, thuận tay ôm lấy nàng ấy vào lòng. Y nắm lấy sợi lụa treo lơ lửng kéo cả hai đáp xuống đất nhẹ nhàng như mây.
Đoạn Hinh Ninh tròn xoe mắt, hai tay vô thức bám chặt lấy y. Cảm giác hết thảy như giấc mộng, nhưng mùi máu tanh trong không khí chứng minh đây là thực. Nàng ấy buột miệng gọi: “Hạ Thế Tử!”
Hai người bình an chạm đất.
Hạ Tử Mặc thả Đoạn Hinh Ninh ra, đôi mắt đào hoa khẽ cong, mỉm cười nói: “Vừa rồi thất lễ.”
Trong ánh mắt nàng ấy phản chiếu hình bóng của y.
Hạ Tử Mặc tướng mạo xuất chúng, chân mày điểm chu sa, tóc đen vấn ngọc quan, vận trường bào lam tím thêu chỉ vàng tinh xảo, lưng thắt đai ngọc, hiển nhiên là con cháu danh môn.
Đoạn Hinh Ninh cùng y thoáng nhìn nhau, khuôn mặt nàng ấy lập tức nóng bừng, nhanh chóng nhớ lại tình cảnh nguy hiểm vừa qua, cơ thể không khỏi run lên vì sợ hãi.
Nàng ấy cúi đầu khẽ đáp: “Không sao.”
Vừa rồi tiếng động lớn khiến Hạ Tử Mặc lập tức cảnh giác. Y ở nhã gian sát bên nhưng không vội hành động, vì đối phương có trong tay hai con tin rất dễ xảy ra biến cố.
Y phối hợp cùng Đoạn Linh chờ thời cơ cứu người. Cả hai coi như cũng ăn ý.
Điều duy nhất Hạ Tử Mặc không ngờ là nữ tử còn lại lại gan lớn đến vậy, không chút do dự nhảy khỏi cầu thang. Nhìn cách ăn mặc, nàng hẳn là quý nữ trong kinh thành, nhưng hành động lại chẳng hề giống chút nào.
Y nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Lâm Thính giữ đúng bổn phận của một nữ phụ, im lặng đứng xem diễn biến giúp tăng tiến tình cảm của nam nữ chính. Khi Hạ Tử Mặc nhìn qua, nàng không phản ứng, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
May là Đoạn Hinh Ninh không vì trọng sắc mà quên bạn, chạy đến bên nàng dưới sự bảo vệ của mấy vị cẩm y vệ. Lâm Thính cảm thấy vô cùng vui vẻ an tâm, người bạn này quả không kết giao uổng phí.
Đoạn Hinh Ninh nắm lấy tay nàng, lo lắng hỏi: “Ngươi có bị thương không?”
“Không.” Lâm Thính xoay thử cổ tay vừa va chạm khi rơi xuống, cũng không chảy máu. Thần tài phù hộ, nàng đã nhặt được cái mạng nhỏ về.
Đoạn Hinh Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Những chuyện tiếp theo không còn liên quan đến hai người họ. Cẩm y vệ ra tay xử lý bắt toàn bộ đám người kia. Đoạn Linh phớt lờ tiếng chửi rủa, bình thản sai người áp giải tất cả về ngục.
An bài xong xuôi, hắn bước về góc khuất phái người đến mời Đoạn Hinh Ninh qua đó.
Từ nhỏ đến lớn, Đoạn Hinh Ninh luôn kính trọng vị huynh trưởng này, hiếm khi trái lời. Trước khi đi, nàng ấy vỗ vai Lâm Thính nhỏ giọng nói: “Ngươi chờ ta ở đây.”
Lâm Thính ngồi xuống chiếc ghế còn nguyên vẹn của Nam Sơn Các chờ Đoạn Hinh Ninh. Hạ Tử Mặc vẫn chưa rời đi, y tựa người vào tường nghiêng đầu nhìn nàng, nhoẻn miệng cười, tự giới thiệu bản thân: “Tại hạ Hạ Tử Mặc.”
Lâm Thính thoáng lúng túng khi nghe thấy y nói. Nàng đã đọc nguyên tác trước khi xuyên vào đây, cũng coi như tận mắt chứng kiến Hạ Tử Mặc và Đoạn Hinh Ninh đã làm gì. Còn cần nói rõ không? Chính là những chuyện hoan ái đủ mọi kiểu đấy.
Nàng ho khan mấy tiếng để che giấu sự ngại ngùng.
Hạ Tử Mặc xoay xoay miếng ngọc bội đeo bên hông, liếc nhìn về phía Đoạn Hinh Ninh rồi tựa như lơ đãng hỏi: “Quan hệ giữa cô nương và Đoạn tam cô nương rất tốt sao?”
“Cũng tạm.”
Lâm Thính cũng nhìn về phía Đoạn Hinh Ninh nhưng ánh mắt lại dừng trên Đoạn Linh. Liệu giọng nói kỳ quái của hệ thống trước đó có phải chỉ là ảo giác khi nàng hoảng sợ không? Tâm trí nàng đang rối như tơ vò.
Quan hệ giữa nàng và Đoạn Linh xưa nay chẳng tốt, thậm chí có thể gọi là tồi tệ. Lâm Thính vốn là người thai xuyên, trước khi ý thức thức tỉnh, nàng chỉ là một NPC tuân theo những thiết lập sẵn có của nữ phụ.
Hắn mỗi lần đều nhìn thấu kế hoạch hãm hại Đoạn Hinh Ninh của nàng, còn đáp trả lại nàng.
Có một thời gian, Đoạn Linh từng dặn Đoạn Hinh Ninh tránh xa Lâm Thính, nhưng Đoạn Hinh Ninh vẫn ngu ngốc chạy đến bên nàng, đào tim đào phổi với nàng. Tổng kết lại, Lâm Thính đã đắc tội Đoạn Linh đến tận cùng rồi.
Trong cuốn truyện hạn chế này, chỉ có Đoạn Linh là người đến cuối cùng cũng không thành gia lập thất, cũng chẳng hưởng được chút nước thịt nào. Tất cả đều do "công lao" của Lâm Thính. Nàng cố tình phá đám, luôn làm nhưng việc khiến hắn chán ghét, nhưng đa phần chỉ là những chiêu trò vừa hại người vừa bất lợi cho mình.
Tệ hơn nữa là nàng còn tự cho mình là thông minh.
Hai năm trước khi ý thức được thức tỉnh, Lâm Thính bắt đầu cố gắng tránh xa Đoạn Linh. Nàng hiểu rõ thủ đoạn của Cẩm Y Vệ, nếu cứ tiếp tục gây chuyện thì e rằng mạng cũng khó giữ. Huống chi những chuyện trước đây không phải do ý chí của nàng.
Giờ đây Lâm Thính không thể tiếp tục trốn tránh, mà phải đối mặt trực diện với Đoạn Linh.
Là một nữ tử xuyên sách chỉ mong làm ăn kiếm tiền và hưởng thụ cuộc sống, Lâm Thính cảm thấy sắp đến bờ vực sụp đổ. Nàng thậm chí hy vọng tất cả chỉ là giả.