Hai ngày nay Lý Kinh Thu cũng thường đứng bên quan tài nhìn nàng, có một loại ảo giác rằng nàng vẫn còn bên cạnh: "Ông trời để nó mắc bệnh lạ mà chết, lại khiến thi thể nó sau khi mất vẫn không hư hoại. Đôi khi ta không biết rốt cuộc nên hận ông trời hay cảm tạ ông trời nữa."
Nói đến đây, Lý Kinh Thu đi đến bên quan tài nắm lấy bàn tay lạnh băng của Lâm Thính. Trừ việc lạnh lẽo và không còn hơi thở, xúc cảm của nàng vẫn như trước, vẫn rất mềm mại.
Lý Kinh Thu yên lặng tỉ mỉ nhìn nàng một lát, tự lẩm bẩm: "Không, cho dù ông trời để nó mất đi mà thi thể không hư hoại gì, ta vẫn hận ông trời." Hận ông trời dùng chút xíu tình để che giấu sự vô tình của mình.
Đoạn Linh chỉ lặng lẽ nghe không nói gì.
Hắn cẩn thận treo túi thơm lên cho Lâm Thính, lấy ra một cây trâm vàng cài lên tóc nàng.
Lâm Thính khi còn sống thích trang sức bằng vàng bạc, trong quan tài cũng đầy những món như vậy. Ngay cả hoa văn thêu trên y phục đỏ nàng mặc cũng đều dùng chỉ vàng chỉ bạc.
Đoạn Linh nắm lấy bàn tay còn lại của nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT