Ầm một tiếng, trời đổ cơn mưa như trút nước, làm ướt dải lụa cầu phúc đỏ trên cây đại thụ. Những dải lụa vốn tung bay theo gió nay đều rũ xuống, trong khoảnh khắc này trở nên ảm đạm vô hồn.
Tiếng mưa rào rào xuyên qua song cửa sổ, nhưng Đoạn Linh lại không nghe thấy. Hắn nhẹ nhàng đặt Lâm Thính xuống, cầm lên hai con diều giấy trên bàn.
Khung tre của diều khá cứng, khi cầm lên khiến tay hắn đau nhói, rất đau.
Một trong hai con diều được vẽ đầy những hoa văn xiêu vẹo, chữ viết cũng chi chít. Ánh mắt Đoạn Linh đầu tiên dừng lại trên một chiếc lông vũ ở bên phải con diều, sau đó là một chiếc chuông lớn ngay phía bên phải nó.
Hắn nâng tay, đầu ngón tay khẽ động vuốt qua chiếc chuông mà nàng cố tình vẽ to, hình dạng cái chuông phóng to một cách khoa trương. Dưới chuông viết: "Lâm Lạc Doãn". Dưới lông vũ viết: "Đoạn Tử Vũ".
Những góc khác của diều còn có tên mấy người Lý Kinh Thu, Đoạn Hinh Ninh, Đào Chu, Kim An Tại.
Chính vì trên diều vẽ kín hình vẽ, chữ viết dày đặc, nên từ xa nhìn lại trông khá khó coi, thậm chí có thể nói là rất xấu xí. Nhưng khi đến gần lại có thể cảm nhận được một vẻ đẹp khác, một nét xấu xí đến tận cùng cũng trở thành cái đẹp. Con diều Lâm Thính làm rất giống những chiếc khăn tay mà nàng thêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT