Giây tiếp theo, hơi thở của Lâm Thính lại khôi phục lại, nàng còn trở mình, bàn tay vô thức đập lên bả vai Đoạn Linh phát ra một tiếng vang nhỏ. Chân nàng cũng cử động vắt lên đùi hắn.
Lâm Thính trong giấc mơ chạm vào Đoạn Linh, vô thức áp sát vào hắn, vòng tay ôm lấy rúc vào lòng, hít lấy hương trầm thoang thoảng.
Khoảnh khắc ấy, nhịp tim của Đoạn Linh cũng đồng điệu với hơi thở của nàng. Hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen tuyền đang tựa vào ngực mình, nhìn hồi lâu, rồi chậm rãi nâng tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Chốc lát sau, Đoạn Linh nhắm mắt lại.
Lâm Thính trong lòng hắn đôi khi nhích tới nhích lui, nhưng hắn lại ngủ rất yên ổn.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Lâm Thính đã tỉnh dậy, nàng hiếm khi thức dậy sớm như vậy. Điều càng hiếm có hơn là Đoạn Linh vẫn chưa tỉnh. Hắn nằm nghiêng, hai tay ôm lấy eo nàng, như một chiếc khóa mềm mại nhưng vững chắc.
Ánh sáng ban mai lờ mờ, trong phòng còn chưa thắp đèn, cửa sổ cũng chỉ mở một nửa, mọi thứ trong phòng đều như mang theo một lớp sương mờ mịt. Nhưng Lâm Thính quá mức quen thuộc với Đoạn Linh, hoặc có lẽ vì khoảng cách giữa họ quá gần, nên chỉ cần hơi ngước mắt nàng đã có thể nhìn rõ từng đường nét của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT