Năm ngón tay cứng rắn của Đoạn Linh như một chiếc khóa giam chặt mắt cá chân của Lâm Thính, khó mà thoát khỏi. Hắn kéo nàng trở lại, cùng trong khoảnh khắc ấy, màn trướng rũ xuống.
Lâm Thính vội đưa hai tay ra muốn bấu víu lấy thứ gì đó, giống như một người sắp chết đuối cố gắng nắm lấy cành cây trôi nổi trên mặt nước để thở lấy một hơi. Nhưng trên giường chẳng có gì để nàng bám vào, hai tay quơ loạn chỉ có thể nắm lấy lớp màn vừa buông xuống.
Màn trướng rung động kịch liệt.
Không rõ là do Lâm Thính dùng quá sức hay vì màn quá mỏng manh, nàng vừa kéo thì màn liền rách toạc chia làm hai khúc. Một đoạn còn treo trên giường, một đoạn nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Lâm Thính vứt đi mảnh màn đã rách, lớp vải rách tan tành rơi lả tả xuống nền nhà bên cạnh giường.
Lúc nãy Đoạn Linh đã phát bệnh rồi, hắn bị đau đớn giày vò, đi qua đi lại giữa thống khổ và vui sướng. Hắn kề sát Lâm Thính, hoàn toàn phơi bày trần trụi cơn bệnh của mình trước mặt nàng:
“Lâm Lạc Doãn”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT