Đoạn Linh quanh năm cầm Tú Xuân Đao, đầu ngón tay kết một tầng chai mỏng, khi chạm vào người khác sẽ để lại cảm giác tê dại khiến người ta sinh ra cảm giác thoải mái tê dại. Lâm Thính vô thức hưởng thụ sự đụng chạm của hắn.
Trước kia nàng đã từng cẩn thận quan sát tay hắn, cũng từng nắm lấy, không ít lần đan mười ngón tay vào nhau, bởi vậy mà quen thuộc từng đường ranh, từng xúc cảm, thậm chí cả độ ấm của tay hắn. Nhưng đến hôm nay nàng càng cảm nhận rõ ràng hơn, hắn dịu dàng vuốt ve nàng, vết chai mỏng nơi đầu ngón tay chầm chậm ma sát trên làn da của nàng
Hắn như mắc chứng đói khát da thịt, bàn tay không thể rời khỏi nàng, nhất định phải chạm vào mọi lúc mọi nơi.
Khi chạm vào Lâm Thính, hắn vẫn còn hôn nàng, ngậm lấy môi lưỡi nàng, nụ hôn hôm nay có phần sâu nặng hơn trước, mang theo cảm giác chiếm hữu có chút bệnh hoạn. Song lực tay hắn vẫn luôn rất nhẹ, đầu ngón tay chỉ nhè nhẹ ấn xuống làn da mềm mại nhất của nàng, tựa như đang xoa bóp khiến nàng thả lỏng.
Nhưng Lâm Thính không thể thả lỏng được, nhiệt độ nơi bàn tay Đoạn Linh quá cao, mỗi nơi hắn đi qua tựa như có ngọn lửa lướt qua khiến toàn bộ giác quan của nàng đều đi theo bàn tay hắn.
Mặt nàng bỗng nóng bừng, như thể Đoạn Linh đang vuốt ve khuôn mặt nàng vậy.
Nhưng thực tế lại không phải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT