Tạ Thanh Hạc trợn mắt cứng lưỡi, hoàn hồn lại, nghiêm túc nói: "Lâm Thất cô nương đối với ta có ơn cứu mạng, ta sao có thể lấy oán báo ơn, xin Quy thúc chớ nói lời như vậy."
Thật ra y cũng chẳng mong muốn làm hoàng đế gì cả. Sở dĩ y đồng ý khởi binh tạo phản chẳng qua là bởi vì hận hoàng đế đương triều vô tình vô nghĩa với Tạ gia, lại căm ghét Đại Yến coi tính mạng của mẫu thân và muội muội y như cỏ rác.
Lại bởi vì hoàng đế có ý diệt cỏ tận gốc, định giết sạch Tạ gia quân. Y không đành lòng nhìn bọn họ chết vì Tạ gia, muốn cho bọn họ một con đường sống.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Quy thúc lại bị tính tình đơn thuần của Tạ Thanh Hạc chọc cười: "Lấy oán báo ơn? Lấy việc sau này cháu chính là bệ hạ, cưới Lâm Thất cô nương chính là phúc phận của nàng, sao có thể nói là lấy oán báo ơn được."
Tạ Thanh Hạc hiếm khi phản bác trưởng bối: "Nếu nàng không nguyện ý, vậy chính là lấy oán báo ơn. Chúng ta đã chán ghét chuyện cậy quyền ức hiếp kẻ yếu, vậy vì sao khi nắm quyền trong tay lại muốn dùng uy quyền mà áp chế người khác? Chẳng phải như vậy sẽ biến thành loại người mà chính chúng ta từng căm ghét hay sao?"
Quy thúc sững sờ: "Tiểu Ngũ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play