Tủ quần áo nhỏ hẹp và tối tăm, khiến Kim An Tại không chỉ phải cẩn thận co chân lại mà còn phải kìm nén hơi thở. Nói không khó chịu là không thể, nhưng đã bôn ba giang hồ nhiều năm, khả năng chịu đựng của hắn ta cũng không tệ, vẫn có thể kiên trì được.
Ngay lúc này, Kim An Tại nghe thấy Đoạn Linh hỏi Lâm Thính câu kia, lập tức có dự cảm chẳng lành. Giây tiếp theo, ông trời đã chứng minh suy đoán của hắn ta… cửa tủ bỗng nhiên bị ai đó từ bên ngoài kéo ra.
Ánh sáng từ ngọn nến trong phòng chiếu thẳng vào, đâm vào mắt Kim An Tại, khiến hắn ta theo bản năng nhắm mắt lại, đưa tay không cầm kiếm lên che chắn, sau đó hé mắt qua kẽ tay nhìn người đang đứng trước cửa tủ. Không phải Lâm Thính, mà là Đoạn Linh.
Mà Lâm Thính lúc này lại đang đứng gần tháp La Hán cách tủ quần áo một đoạn, tay cầm một chiếc khăn lụa.
Kim An Tại khựng lại một chút, chậm rãi hạ tay xuống ngẩng đầu nhìn Đoạn Linh. Gương mặt hắn tựa như vừa được nước gột rửa, vẫn còn vương lại vài giọt chưa khô, tóc mai và cổ áo hơi ướt, nhưng lại không hề có vẻ chật vật.
Trái lại, Kim An Tại bị ép co mình trong tủ quần áo nhỏ hẹp, trên mặt còn mang mặt nạ xấu xí, tay nắm chặt thanh kiếm, tư thế vặn vẹo, trông thế nào cũng thấy kỳ quái.
Rõ ràng hắn ta và Lâm Thính không hề có mối quan hệ lén lút, nhưng không hiểu sao, khi phát hiện người tìm thấy mình lại là vị hôn phu của Lâm Thính, Kim An Tại vô cớ nghĩ đến hai từ “tư tình” và “bắt gian”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT