Nàng bịa ra một lời giải thích hợp lý: "Vậy nên ta sai phu xe và Đào Chu trở về thành báo quan, còn ta thì lén bám theo, để lại ký hiệu dẫn đường cho bọn họ."
Đoạn Linh nửa cười nửa không đáp:
"Gan của cô nương quả thật lớn, dám một mình đuổi theo."
Gió lạnh từ miệng hang ùa vào, Lâm Thính ngồi sát lại đống lửa tìm chút hơi ấm:"Ngài là nhị ca của Lệnh Uẩn, nếu ngài gặp chuyện ta há có thể ngồi yên mà không quản?"
Cành cây khô cháy phát ra những tiếng "tách tách", Đoạn Linh cúi mắt nhìn ngọn lửa bốc cao: "Nhưng không phải ngươi đã phái người về thành báo quan rồi sao? Cần gì phải mạo hiểm đuổi theo?"
"Quan binh ở Bắc Trấn Phủ Ty dù có nhanh đến đâu cũng cần thời gian. Ta nghĩ trong thời gian ấy ngài khó giữ được tính mạng. Đi theo ngài ít ra ta còn có thể tùy cơ ứng biến. Hơn nữa ta tự biết rõ mình, luôn lấy tính mạng bản thân làm trọng."
Lời của Lâm Thính nửa thật nửa giả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT