Ngón tay thon dài của Thẩm Nhược Hoa vuốt ve chén trà, sắc mặt bình thản: "Đây là việc vui, để người ta thưởng cho vị lang trung kia, để cho Liên di nương sống yên ổn ở trong phòng, muốn ăn cái gì dùng cái gì liền sai người đi nói với Hạ ma ma, rồi phái người đi chúc mừng Tam gia." Tiểu nha đầu vội đáp ứng.
Thanh Mai ở bên hầu hạ lo lắng nhìn nàng, trên dưới Hầu phủ này ai chẳng biết nương tử nhà mình không được Tam gia coi trọng, mặc dù là chính thất phu nhân nhưng cũng nhận hết khi dễ lạnh nhạt, hôm nay còn để di nương có thai trước. Nếu sinh cho Tam gia một thứ trưởng tử, chỉ sợ ngày tháng của nương tử càng khổ sở hơn.
Chỉ là Thẩm Nhược Hoa giống như hoàn toàn chưa từng để ở trong lòng, quay đầu liền nói với Lý Trung Hải: "Ta biết ngươi muốn nói gì, Trường Lạc phường vốn là một nơi có thể kiếm tiền."
Lý Trung Hải sắc mặt khó xử, cầm quyển sổ sách kia do dự một hồi, mới thấp giọng nói: "Nương tử, tiểu nhân xuất thân nông hộ, thật sự là sợ quản lý không tốt chuyện này... Chuyện sòng bạc, không bằng để tiểu nhân về thôn trang xử lý hoa màu đi." Hắn đi Trường Lạc phường bảo người dựa theo nguyên dạng lại khai trương mới biết được nơi này nhìn bố cục trang trí đều lịch sự tao nhã giống như Danh Lưu Trà Xã lại là một sòng bạc, còn là sòng bạc mà những người có tiền có quyền thích nhất. Chỉ là khác với sòng bạc nhà khác, trong Trường Nhạc Phường đều là những sòng bạc trang nhã, không ồn ào như những sòng bạc hạ lưu, hạng người nào cũng có. Nơi này mỗi ngày đều có những quan lại quyền quý hào phóng vung tiền như rác tới, điều này khiến cho một người nông dân như hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ sợ quản lý không tốt sẽ phụ dặn dò của nương tử.
Thẩm Nhược Hoa nở nụ cười, nhìn hán tử xuất thân nông dân này ngồi trên ghế không được tự nhiên, trong tay còn nắm quyển sổ, nàng nói: "Để ngươi đi quản lý phường Trường Nhạc, chỉ là bởi vì tin tưởng ngươi. Đây là nơi nào ngươi cũng biết. Nếu để người ngoài đi ta ngược lại không yên lòng. Ngươi cũng không cần phí quá nhiều công sức đi quản sự, chỉ cần phân phó bọn họ hết thảy cứ theo lẽ thường là được. Trước kia là như thế nào, hiện tại chính là như thế đó, đừng để cho người ta nhìn ra ai là ông chủ là được. Nếu có người hỏi tới, cứ nói không biết ông chủ là ai."
Nàng chỉ chỉ cái hộp nhỏ: "Vừa rồi ta nói, ngươi cầm ngân phiếu đi đổi, một nửa đổi đến tiền trang khác, một nửa khác ở lại phường Trường Nhạc." Nàng ngừng lại, "Chỉ là số bạc này để ở Trường Lạc Phường không nên dùng, ngươi cứ để đó trước, đợi đến khi ta dặn dò ngươi thì lấy ra dùng."
Nếu không phải Huệ vương bị hoạch tội, Huệ vương phủ bị tịch thu tài sản, phường Trường Nhạc cũng sẽ không rơi vào tình trạng phải bán lại. Mà người biết rõ chi tiết phía sau màn này lại không dám liên quan đến phường Trường Nhạc, ngược lại khiến Thẩm Nhược Hoa nhặt được tiện nghi này. Chỉ là chuyện tiện nghi này cũng không thể tùy tiện đòi hỏi quá nhiều, nàng chỉ để Lý Trung Hải thuê nửa năm, cũng không phải vì kiếm được bao nhiêu bạc, mà là mượn một quyết định khác của phường Trường Nhạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play