Tây sương phòng của Quỳnh Bích viện ở Lâm Hoa Trì trong trúc lâm, đặc biệt thanh tịnh. Liên di nương tỉnh giấc đã thấy ánh sáng rọi vào cửa sổ, nghe người bên ngoài đi lại nói chuyện, nàng ta mới miễn cưỡng gọi một tiếng: "Xuân Hương."
Nha đầu Xuân Hương vội vàng vén rèm đi vào: "Di nương tỉnh rồi, ta sai người bưng nước tới rửa mặt."
Liên di nương lười biếng chống người dậy, từ khi Thẩm thị gả vào Hầu phủ, nàng ta chưa từng lập quy củ, đã quen dậy muộn rồi.
Xuân Hương đỡ nàng ta ngồi dậy: "Giờ Thìn một khắc đồng hồ."
Xuân Hương bưng nước súc miệng, Liên di nương phun vào chậu đồng tiểu nha đầu bưng lên, mới nhìn sang bên cửa: "Bên ngoài làm sao vậy, chuyện gì ồn ào nháo đến trong viện túi bụi như vậy? Chẳng lẽ bên kia lại bệnh nặng?" Nói xong khóe miệng nàng ta có ý cười, mấy ngày trước Thẩm thị bệnh nặng, Tam gia chưa từng đi qua xem, bà tử nha đầu bên kia đều đến ngoài cửa tây sương phòng dập đầu, cầu Tam gia đi qua xem một chút, cuối cùng vẫn bị đuổi đi, vừa nghĩ đến nàng ta đã cảm thấy đắc ý.
Chính phòng phu nhân thì như thế nào, nhà mẹ đẻ không làm nên chuyện gì, lại không được Hầu phủ và Tam gia coi trọng, sợ là ngay cả một sủng thiếp cũng không bằng.
Lúc này sắc mặt Xuân Hương lại có chút cổ quái, nàng cúi mắt không dám nhìn Liên di nương, chỉ là thấp giọng nói: "Nói là... Nói là phu nhân đem Kim Quế nâng làm di nương..." Thanh âm càng ngày càng thấp, giống như muỗi vậy.
"Cái gì?" Liên di nương không nghe rõ, nhưng lại nghe được mấy chữ "làm di nương", nàng ta xua tay tiểu nha đầu đang giúp nàng ta, trừng mắt nhìn Xuân Hương: "Ngươi lặp lại lần nữa? nàng nâng ai làm di nương?" Giọng nói đột nhiên cất cao, sắc nhọn chói tai.
Xuân Hương sợ tới mức run rẩy một chút, lại không dám không nói, đành phải rụt cổ, nhẹ giọng nói: "Dạ... Là Kim Quế bên cạnh phu nhân, phu nhân nói muốn nâng nàng thành di nương."
"Rầm" một tiếng, tất cả son phấn, ốc vẽ mày trên bàn trang điểm trước mặt Liên di nương bị quét đầy đất, trên khuôn mặt vốn trắng nõn đẫy đà của nàng ta lúc này chỉ còn lại dữ tợn: "Nàng thế mà muốn đem Kim Quế nâng làm di nương! Lúc này mới nghĩ muốn thu người của mình, lúc trước làm bộ làm tịch lâu như vậy, bệnh sắp chết cũng không chịu thu thông phòng, ta còn thật sự coi nàng là một người quật cường hiếu thắng, không thể tưởng được nàng lúc này lại nâng Kim Quế làm di nương, rõ ràng là muốn đánh lôi đài với ta!"
Xuân Hương bị vật quăng văng đầy đất kia dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, lui hai bước, sợ hãi nói: "Nghe nói là Kim Quế ở thư phòng hầu hạ Tam gia nhiều lần mới bị phu nhân phát hiện. Nói không muốn ủy khuất nàng, muốn nâng nàng làm di nương."
Liên di nương tức quá lại cười: "Thật là một đứa vô dụng, nha đầu hồi môn của mình lại phản chủ leo giường phu quân mình, xử trí không được ngược lại còn coi trọng nàng ta! Khó trách khiến người ta không cho chút mặt mũi." Dứt lời liền phun một ngụm: "Ả hồ ly tinh Kim Quế kia, ngày xưa nhìn cũng coi như thành thật, không ngờ không biết xấu hổ như vậy, ngược lại muốn ngồi ngang hàng với ta!"
Nhớ tới bên cạnh Tam gia sau này không chỉ có một mình nàng hầu hạ, trong lòng Liên di nương liền nóng như lửa đốt, thật vất vả mới có Thẩm thị chính phòng là quả hồng mềm. Xưa nay Tam gia lại cưng chiều mình, tuy rằng chỉ là một thiếp thất, nhưng ở Quỳnh Bích Viện này ai mà không coi nàng ta là chủ tử mà kính trọng. Thế mà hiện tại có thêm một Kim Quế!
Không được, nàng ta không thể để Kim Quế được nâng thành di nương. Bất luận thế nào cũng phải tới chỗ Thẩm thị náo một trận, không thể để các nàng muốn làm gì thì làm.
Liên di nương đứng bật dậy, quát lớn Xuân Hương: "Còn không mau thu thập xong, theo ta đi sương phòng phía đông."
Trong sương phòng phía đông, Hạ ma ma đang đáp lời Thẩm Nhược Hoa: "... Thu thập hết sương phòng phía nam rồi, theo phân phó của nương tử, cũng không kém phân lệ của Liên di nương lúc trước."
Thẩm Nhược Hoa cười trào phúng, không thèm nhìn tờ danh sách kia: "Ngày mai phái người đến chỗ Thường ma ma lấy một đối bài, đến phòng thu chi nhận bạc là được."
Hạ ma ma lại là vẻ mặt do dự: "Chỉ sợ Thường ma ma sẽ không đáp ứng."
Lão phu nhân Quảng Bình Hầu phủ lúc trước sợ nghèo, tất cả tiền bạc đều tự mình quản, ngay cả tiền bạc do thế tử phu nhân hiện giờ quản lý cũng phải đích thân hỏi đến. Phải biết rằng lúc trước khi Quảng Bình Hầu phủ còn chưa phục tước, nghèo túng đến chỉ còn lại có một chỗ nhà cũ cùng hai thôn trang, thu không đủ chi, ngay cả người hầu hạ cũng không nuôi nổi. Nếu không phải nương tử nhà mình xuất giá mang theo không ít tiền bạc, lại lấy ra tiếp tế chi tiêu trong phủ, chuẩn bị trên dưới. Làm sao có thể chịu đựng đến ngày phục tước được. Hiện tại thì hay rồi, ngay cả tiền bạc của viện tử tam phòng cũng quản.
Thẩm Nhược Hoa nói: "Không sao, ngày mai ta tự có biện pháp."
Hạ ma ma gật gật đầu, nhớ tới một chuyện, lại cau mày nói: "Còn có một chuyện, hai ngày trước Phương Hạnh thân thể không được tốt lắm, sau khi trở về từ chỗ cô nương liền ở hạ phòng dưỡng bệnh. Hiện tại xem ra còn chưa khỏi, ngược lại bệnh nặng hơn một chút. Có muốn mời lang trung đến xem nàng ta một chút hay không?" Phương Hạnh là nha đầu hồi môn của nương tử, cũng là cùng một chỗ với Thanh Mai Yêu Đào, nghĩ đến nương tử cũng không nỡ.
Thẩm Nhược Hoa lại hững hờ nói: "Bệnh thì cứ dưỡng cho tốt. Nếu thật sự không dưỡng tốt thì đuổi đến thôn trang tránh một chút, đừng để bệnh lan ra ngoài viện mới tốt."
Hạ ma ma sửng sốt, cô nương đây là muốn đuổi Phương Hạnh đi thôn trang? Phương Hạnh làm sai cái gì sao, nhưng hai ngày trước không phải Phương Hạnh vẫn hầu hạ ở trước mặt cô nương, ngay cả thuốc của cô nương đều là nàng tự mình sắc hầu hạ dùng, cô nương còn thưởng cho nàng điểm tâm. Sao đang yên đang lành lại muốn đuổi nàng đi thôn trang?
Bà suy nghĩ một chút, đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe thấy tiểu nha đầu vén rèm đi vào: "Phu nhân, Liên di nương đến rồi."
Sắc mặt Hạ ma ma có chút khó coi: "Ngày thường không thấy đến thỉnh an, ngay cả bị bệnh cũng chưa từng đến hầu hạ, lúc này tới làm cái gì!" Xưa nay Liên di nương luôn phô trương, chỉ sợ nói cái gì đó lại tức giận nương tử nhà mình.
Thẩm Nhược Hoa lại cười nhạt một tiếng: "Ma ma đi làm việc đi, phân phó các nàng chuẩn bị cho tốt, Kim Quế là người mà gia coi trọng, không thể ủy khuất." Ngữ khí bình thường, giọng nói lại cao hơn một chút, trùng hợp để cho Liên di nương từ ngoài rèm đi vào nghe được rõ ràng.
Hạ ma ma khuỵu gối lui ra, đầy bụng hồ nghi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Liên di nương mặc một chiếc áo khoác hồng đào, bước nhanh vào, hành lễ với Thẩm Nhược Hoa: "Phu nhân đã khỏe chưa? Vài ngày trước thiếp đã tới hầu bệnh, chỉ là không nghĩ cũng bị trúng gió lạnh, nằm trong phòng mấy ngày nay mới đỡ hơn một chút, trong lòng lo nghĩ đến bệnh của phu nhân, cũng không lo được nữa nên tới thỉnh an phu nhân."
Thẩm Nhược Hoa nghiêng đầu, cũng không chen lời, dựa vào gối nghe nàng ta nói xong, lúc này mới nửa cười nửa không nhìn nàng ta: "Muội muội thật lưu loát, ta bệnh đến ba mê năm đạo, ngay cả lời cũng nói không rõ ràng, muội muội vẫn còn rõ ràng."
Liên di nương không khỏi đỏ mặt, trong lòng có chút buồn bực, Thẩm thị này nhìn sao lại có chút không giống với lúc trước, ngày thường tuy rằng nàng ta không kiên nhẫn nhìn thấy mình, nhưng cũng không dám tùy tiện đắc tội. Cho dù là không tình nguyện thì cũng sẽ cho một bậc thang, hai người mới dễ nói chuyện, sao hôm nay lại có chút quái dị như vậy.
Trên mặt nàng không dám biểu lộ ra ngoài, ấp úng nói: "Phu nhân quá khen, thiếp cũng là cố gắng giữ vững tinh thần mà đến."
Thẩm Nhược Hoa không gọi người mang tú đôn tới cho nàng ta ngồi xuống như trước, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu thân thể ngươi không tốt, còn tới đây làm gì?"
Liên di nương nhớ tới ý đồ mình đến, tức giận nói: "Phu nhân thật sự là quá mức khoan dung, Kim Quế nha đầu kia mặc dù hầu hạ bên cạnh phu nhân nhưng lại gian xảo thành tính, lại gạt phu nhân làm chuyện không có mặt mũi. Phu nhân sao có thể nâng nàng lên làm di nương? Chẳng phải là đúng như tâm ý của nàng sao!"
Thẩm Nhược Hoa lộ ra một tia cười lạnh, lại thở dài, giọng nói mềm mại vô lực: "Tuy rằng nàng hầu hạ tam gia sau lưng ta nhưng cũng không có cách nào khác. Thân thể ta không tốt, nàng lại hầu hạ bên cạnh ta, tam gia coi trọng thì có biện pháp gì, ta cũng chỉ đành cho nàng thể diện."
Liên di nương tức giận không thôi: "Phu nhân sợ là bị nàng che mắt, nàng đã sớm nghĩ biện pháp câu dẫn gia, lúc trước phu nhân còn chưa có bệnh, nàng liền lén phu nhân đi thư phòng đưa canh giải rượu cho Tam gia..."
Nàng còn chưa nói xong, đã nghe thấy bên ngoài cửa sổ có người cao giọng nói: "Di nương nói cho rõ ràng, ta làm chuyện gì câu dẫn gia? Gia say đến hồ đồ, ta thay phu nhân đưa canh giải rượu qua, có cái gì không đúng. Di nương hà tất phỉ báng ta như vậy? Lúc trước di nương không phải thừa dịp gia say, hầu hạ mới thành di nương sao? Hiện tại sao còn nói người khác!" Lại là thanh âm Kim Quế, cách cửa sổ cùng Liên di nương náo loạn lên.
Liên di nương tức giận đến sắc mặt trắng bệch, quát mắng tiểu nha đầu: "Còn không kéo nàng ta vào, làm gì có chuyện huyên náo trước mặt phu nhân như vậy, trong viện này liền không có quy củ?!"
Thẩm Nhược Hoa nhìn thoáng qua Thanh Mai, là nàng bảo Thanh Mai gọi Kim Quế tới, vừa vặn nghe thấy lời của Liên di nương, cứ như vậy náo loạn lên.
"Ôi, đây là chuyện gì vậy, " Thẩm Nhược Hoa đỡ trán, vẻ mặt suy yếu, "Đầu ta lại choáng váng, không chịu được các ngươi làm ầm ĩ, các ngươi có lời gì đi ra ngoài nói rõ ràng là được."
Thanh Mai cùng Yêu Đào vội tiến lên đỡ lấy nàng, nói với Liên di nương: "Di nương sống yên ổn một chút đi, phu nhân thân thể còn chưa khỏe, làm sao chịu được hai vị di nương nháo như vậy, có lời gì thì ra ngoài nói đi!"
Liên di nương nghe thấy hai người nói "hai vị di nương" liền nổi trận lôi đình, đi ra ngoài: "Hôm nay không giáo huấn tiện nô tỳ ngươi thật tốt, ngươi còn tưởng rằng trong viện này không có vương pháp!"