Trong phòng khách nhỏ của Đông Bình Vương phủ, Lâm Giang Bá phu nhân cầm lá bài trong tay, nhìn trái phải, tức giận nói: “Trong tay không có bài tốt, bạc thua sạch sẽ.”
Giang Hạ Bá phu nhân ở bên cạnh xem bài cắn hạt dưa, cười đến mức không thấy mặt mày: “Vậy là bắt đầu khóc than rồi, phủ Lâm Giang Bá dù sao cũng là quý phủ hiếm có, nơi nào chỉ thiếu chút bạc như vậy.”
Lâm Giang Bá phu nhân xụ mặt xuống, ngại là ngày đại hỉ, lại không tiện trực tiếp phản bác, âm dương quái khí cười nói: “Dĩ nhiên là không so được với phủ Giang Hạ bá, ngày ngày thân bằng ngồi đầy, dĩ nhiên cũng sẽ không thèm để ý chút bạc như vậy.”
Sắc mặt phu nhân Giang Hạ Bá xanh mét, tức giận nhìn Lâm Giang Bá phu nhân, ném hạt dưa trong tay lên bàn, hừ một tiếng đứng dậy đi đến một bên khác nhìn lá bài của Kính Quốc Công lão phu nhân. Lâm Giang Bá phu nhân là cố ý, ai cũng biết phủ Giang Hạ Bá nhiều nhất chính là thân thích nghèo, hết lần này tới lần khác Giang Hạ Bá lại là người nể mặt, ngày xưa thân thích trong tộc có chuyện gì cầu đến phủ Giang Hạ Bá, đều là bày tiệc khoản đãi, vì đổi một câu khen ngợi của người trong tộc, mười phần đánh sưng mặt giả làm người mập, phủ Giang Hạ Bá hơn phân nửa bạc đều thua ở trên đó.
Hồ thị đang nói chuyện với người bên cạnh, nhìn thấy tình hình này, không khỏi thở dài, nàng làm sao không biết mẹ chồng mình và Lâm Giang Bá phu nhân xưa nay tâm bất hòa, lần nào gặp mặt cũng phải ngoài sáng trong tối tranh cãi vài câu, nàng vội vàng đi qua nói chuyện với mẹ chồng Giang Hạ Bá phu nhân, cùng xem bài.
Lúc Thẩm Nhược Hoa đi theo Phó thị vào, người trong khách sảnh đều không quan tâm lá bài nữa, quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách, mấy ngày trước trưởng tử Anh Quốc Công phủ Tề Minh Duệ và Thẩm Nhược Hoa cũng đã hoàn thành hôn sự, chỉ là hôn sự đó nhiều lần khó khăn trắc trở, trong cung dường như xảy ra chuyện gì đó không tầm thường, lại liên tưởng đến việc Hoàng thượng bãi triều nhiều ngày, trong cung rốt cuộc là tình hình gì bọn họ cũng không ai tìm hiểu được, thậm chí không cách nào vào cung, chỉ sợ chỉ có Thẩm Nhược Hoa biết đến tột cùng. Lòng hiếu kỳ của bọn họ đối với Thẩm Nhược Hoa càng sâu, đều không hề chớp mắt nhìn người tiến đến.
Phó thị hơi ngẩng đầu, mang theo nụ cười nhàn nhạt đi vào, chào hỏi các phu nhân, vẫn là thái độ kiêu căng trước kia, chỉ khi nhìn thấy lão phu nhân Kính Quốc Công, nụ cười của bà ta mới đặc biệt thân thiết: “Lão phu nhân khó được ra ngoài, lần trước trong phủ ta mời lão phu nhân qua, lão phu nhân cũng không chịu nể mặt, thật sự là khiến ta thương tâm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT