Thẩm Nhược Hoa trầm mặc thật lâu, cúi đầu không đành lòng nhìn đôi mắt mang theo chờ đợi của Thẩm phu nhân, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Lúc ta tỉnh lại đã là như vậy, chỉ sợ nàng đã...”
Cửa sương phòng của Thẩm Nhược Hoa đóng lại hồi lâu, hơn nửa canh giờ sau, Thẩm phu nhân mới mở cửa gọi Hạ ma ma và nha đầu bưng bánh ngọt và nước trà vào, hốc mắt bà đỏ hoe, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nhìn bánh ngọt và nước trà được bưng lên, quay đầu dặn dò Thẩm Nhược Hoa: “Ngươi ăn chút gì lót dạ trước đi, ta lại bảo bọn họ gói lại mang theo, đến phủ bên kia sợ là còn có một phen giày vò, không xong lễ thì ngươi sẽ không có đồ ăn.”
Thẩm Nhược Hoa nhìn bà, nhẹ giọng nói: “Đa tạ mẫu thân.”
Thẩm phu nhân cuối cùng vẫn tiếp nhận hiện thực, Thẩm thị đã không còn, không biết nàng còn sống hay không, hay là dùng danh nghĩa một người khác để sống? Chỉ là hiện tại bọn họ sẽ không còn được gặp lại Thẩm thị nữa, chỉ có thân xác này là của con gái Thẩm thị của bà, cho dù là vì thân thể này bà cũng không thể để Thẩm Nhược Hoa chịu ủy khuất, tựa như Thẩm phu nhân nói, nhìn Thẩm Nhược Hoa sống tốt, giống như thấy Thẩm thị lúc trước, để Thẩm Nhược Hoa thay Thẩm thị sống sót.
Thẩm Nhược Hoa nhìn bóng dáng Thẩm phu nhân có chút ngơ ngác, trong lòng cũng chua xót không nói nên lời, vừa rồi Thẩm phu nhân rất nhanh đã chấp nhận hiện thực, có lẽ rất sớm bọn họ đã đoán được phần lớn sự thật, dù sao Thẩm Nhược Hoa thật sự rất khác so với Thẩm thị lúc trước, làm cha làm mẹ sao có thể không nhìn ra những thứ này.
Hồ thị sớm đã tới, nàng xung phong nhận việc nói chuyện với Thẩm Nhược Hoa, muốn qua giúp đỡ chuẩn bị và cản cửa, bởi vì Thẩm gia ở kinh đô cũng không có thân quyến gì, Phúc Vương phủ lại là tôn thất thân vương, không thể ra mặt trợ giúp, Thẩm Nhược Hoa cũng cảm tạ nàng, mời nàng và mấy vị phu nhân phủ Phụ Quốc Công tới giúp đỡ.
Hồ thị tiến vào sương phòng, phân phó nha hoàn bà tử chuẩn bị kỹ càng bánh ngọt, lát nữa đưa lên cho tân lang cùng chư vị khách quen nhấm nháp, lại ngồi ở bên cạnh Thẩm Nhược Hoa, cười híp mắt nhìn xuống dưới: “Vẫn là ngươi mặc một thân giá y đẹp mắt, lúc trước khi ta gả tới Bá phủ, cũng mặc quần áo của tân nương liền cảm thấy càng thêm đen gầy, không có dung quang tốt như ngươi, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy chưa đủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT