Độc tính của Kim Chung mặc dù phát tác chậm nhưng lại vô cùng khó giải, Thẩm Nhược Hoa cũng chưa từng giải qua dạng độc này, nàng cẩn thận cân nhắc phân lượng dùng thuốc, chậm rãi viết công thức.
Ma ma lại không ngừng truy vấn: “Thẩm nữ y, vương phi nhà ta đến tột cùng là bệnh chứng gì, làm sao mới đầu chẩn đoán không ra, lúc này lại nặng như vậy chứ?”
Thẩm Nhược Hoa thản nhiên nói: “Là tạp chứng khó giải, ngay cả ta cũng không biết, chỉ có thể mở một đơn thuốc hóa giải chứng bệnh của Vương Phi trước.”
Sắc mặt Đông Bình vương phi càng thêm ảm đạm, bà nằm ở trên gối, lộ ra một tia cười khổ: “Lớn tuổi, thân thể dĩ nhiên cũng không tốt, trị hay không trị tốt đều là thiên ý, cũng không cần miễn cưỡng.”
Ma ma kinh hô: “Vương phi, sao có thể nói lời ủ rũ như vậy.”
Trên khuôn mặt luôn tinh xảo không chê vào đâu được của Đông Bình vương phi lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy, sắc mặt vàng như nến khiến người ta nhìn thấy mà thương cảm, bà vô lực lắc đầu: “Từ trước đến nay sống chết có số, phú quý tại trời, làm sao có nửa phần cưỡng cầu, thôi, để Thẩm nữ y viết đơn thuốc, ta uống theo là được.”
Ma ma không có cách, đành phải thấp giọng đáp ứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play